Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1521: Trở về Tamaka-ga-hara (2)

Bởi vì biết được sự tích hội trưởng một mình đấu ba đại Bán Thần, hắn ôm sự hứng thú và tò mò mãnh liệt đối với vật phẩm này.
Trương Nguyên Thanh ở bên cạnh giải thích đặc tính phiếu đổi.

Phó Thanh Dương nghe xong, đặt tem ở mặt bàn, đẩy trở về, giọng nói thuần hậu bình thản:

“Tôi đề nghị cậu chờ giai đoạn Chúa Tể lại dùng, chiến đấu vượt cấp bậc, ở trong linh cảnh hành giả đẳng cấp cao, là cực kỳ xa xỉ.”

Có vài món đạo cụ cực phẩm, có thể thực hiện vượt cấp chiến đấu, loại tình huống này phần lớn xuất hiện ở Siêu Phàm cùng Thánh Giả.

Đến giai đoạn Chúa Tể, cho dù là Tiền công tử kỹ gần như đạo, cũng không tin tưởng có thể chiến thắng Chúa Tể cấp 8.

Đương nhiên, có Áo Choàng Kiếm Sư, hắn cảm thấy có thể thử chút.

Nhưng phóng mắt toàn bộ linh cảnh, Áo Choàng Kiếm Sư chỉ sợ cũng là một món duy nhất, không có món đạo cụ thứ hai công năng xấp xỉ.

Tôi quyết định ở giai đoạn Bán Thần sử dụng, tôi muốn đánh ba người... Trương Nguyên Thanh thu hồi phiếu đổi, cúi đầu, nói:

“Vậy, à thì, lão đại à, chị Quan Nhã hướng tôi nói chia tay rồi, cô ấy sáng mai nếu phản ứng lại, ừm, ngài có thể đừng nói cho cô ấy chuyện tơ hồng hay không?”

Nghe được ba chữ “nói chia tay”, khóe miệng Phó Thanh Dương khẽ nhếch lên, “Có thể, nhưng cậu vì sao cúi đầu?”

Bởi vì tôi không muốn anh nhìn ra tôi muốn ngủ với chị của anh... Trương Nguyên Thanh cúi đầu thở dài:

“Tôi rất khổ sở.”

“Cậu không giống như người biết khổ sở.”

“A, sắc trời không còn sớm nữa, lão đại nghỉ ngơi sớm một chút.”

Trương Nguyên Thanh tinh độn chạy đi.

Rời khỏi biệt thự vịnh Phó gia, Trương Nguyên Thanh lấy ra Bao Tay Tật Phong Giả, tính cưỡi gió về nhà, điện thoại di động trong túi lại “Ting” một tiếng, nhắc nhở có tin nhắn tới.

Hắn lấy ra điện thoại di động xem.

“Chỉ Sát cung chủ: Đêm nay mười hai giờ, chỗ cũ.”

Thật là, tin nhắn ban ngày đến bây giờ mới trả lời... Trương Nguyên Thanh trả lời: “Được.”

...

Đêm khuya, mười hai giờ.

Ngoài quán cà phê, nổi lên một trận cuồng phong, tro bụi nhẹ nhàng bay lên, cuốn về phía bầu trời.

Một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, đáp ở trước cửa quán cà phê.

Trương Nguyên Thanh tiến vào cửa thủy tinh mở rộng, thấy Chỉ Sát cung chủ pha cà phê trước quầy.

Cô xinh đẹp trước sau như một, váy đỏ như lửa, tóc đen như thác, mặt nạ màu bạc soi ánh đèn, sáng choang chói mắt.

Trương Nguyên Thanh mặt không biểu cảm vòng qua quầy bar, tìm một cái bàn tròn sát cửa sổ, không nói một lời chờ đợi.

Vài phút sau, Chỉ Sát cung chủ bưng hai chén cà phê, làn váy quét đất, thướt tha đi đến.

“Chị đã thêm hai thìa đường.”

Cô đặt cà phê xuống, tinh nghịch nháy mắt mấy cái.

Trương Nguyên Thanh chưa nhìn cà phê, nâng mắt chăm chú nhìn cung chủ gần trong gang tấc, cổ nhân dùng “Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề, tố dĩ vi huyến hề” để hình dung cô gái xinh đẹp.

Ý tứ là cô nương này cười lên rất tinh nghịch linh động, sóng mắt long lanh câu mất hồn người ta, làn da trắng nõn có được nét động lòng người.

Cổ nhân thực có văn hóa, không giống Trương Nguyên Thanh, nhìn thấy cô nương xinh đẹp dáng người tốt, chỉ biết nói: Ôi đệch ngực to thế!

Nhưng hắn bây giờ cũng không muốn khen Chỉ Sát cung chủ “Ôi đệch ngực to thế”, bởi vì hắn bây giờ rất tức giận.

“Tôi lần trước hỏi chị có biết Oa Hoàng hay không, chị nói không biết. Nhưng tôi nhớ rõ, lúc trước chị bị Ma Nhãn đuổi giết, chạy về Tùng Hải, rõ ràng từng nói, chị có một món đạo cụ tên là ‘Oa Hoàng Chi Ủng, cái ôm của Oa Hoàng’, vì sao gạt tôi?” Trương Nguyên Thanh đẩy cà phê ra, bày rõ thái độ.

Thật ra hắn sớm đã quên chuyện này, vẫn là trong học viện Tần Phong một lần nữa nghe được “Oa Hoàng Chi Ủng”, mới nhớ tới lời cô ngày đó từng nói.

Chỉ Sát cung chủ cười hì hì nói:

“Vậy chị quả thật không biết Oa Hoàng rốt cuộc có tồn tại hay không mà.”

Trương Nguyên Thanh lạnh lùng nhìn cô một lát, “Được, chuyện Oa Hoàng gác tạm qua một bên.”

Hắn từ trong ô vật phẩm lấy ra phiếu đổi cửa hàng vạn giới, đặt ở mặt bàn, nói:

“Biết nó không, không biết cũng không sao, nó có một công năng, chính là kiểm tra vật phẩm trên người chị, thứ ẩn nấp nữa nó cũng có thể tìm ra.”

“Nhưng tôi từ đầu tới đuôi, đều chưa thấy nó tìm ra thứ ba tôi lưu lại. Cung chủ, những lời đó chị nói với tôi, rốt cuộc có bao nhiêu là thật? Tôi còn có thể tin tưởng chị hay không?”

Ánh mắt hắn lạnh lùng mà sắc bén tập trung nhìn.

Bàn tay trắng nõn của Chỉ Sát cung chủ chống cằm, cười mỉm nói: “Cậu nói xem?”

Trương Nguyên Thanh nói: “Chị giấu giếm khiến tôi không cảm thụ được một chút tín nhiệm nào, chuyến đi Tamaka-ga-hara hủy bỏ, chúng ta về sau cũng đừng liên hệ nữa.”

Chỉ Sát cung chủ chăm chú nhìn hắn hồi lâu, khóe miệng nhếch lên: “Thì ra tơ tình bị cắt, khó trách trở nên lãnh khốc vô tình như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận