Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1713: Tiến vào vườn bách thú (1)

Cẩu trưởng lão chậm rãi đi ra khỏi phòng, đi tới cửa, bỗng nhiên quay về, dùng sức khụt khịt cái mũi, ngửi hết bên trái tới bên phải, nói thầm:

“Không ngửi nhầm được, quả thật là mùi chocolate... Không, không có khả năng, Nguyên Soái sao có khả năng ăn chocolate...”

Đang lải nhải, thực vật trong vườn hoa ở cửa “Xào xạc” lay động.

Cẩu trưởng lão vểnh tai nghe một lát, đọc hiểu tin tức hoa cỏ truyền qua.

Điện thoại di động hắn đặt ở trong phòng vang.

Cẩu trưởng lão lập tức hóa thành một luồng hào quang xanh lục tiêu tán, ngay sau đó, hắn quay trở về cửa hàng thú cưng chỗ sâu nhất của ngoại vi vườn bách thú.

Điện thoại di động trên bàn vang không biết mỏi mệt, là một số lạ gọi tới cuộc gọi video.

Cẩu trưởng lão nhảy lên bàn, trầm ngâm vài giây, nâng lên móng vuốt vỗ vỗ nút tiếp nghe.

Cuộc gọi video kết nối, sau khi kẹt hai giây, một khuôn mặt nho nhã ôn hòa xuất hiện ở trong màn hình.

Đôi mắt như cúc áo đen của Cẩu trưởng lão chợt trợn to.

Nó như chó cảnh bị kinh hãi, như phản xạ có điều kiện lui lại mấy bước.

Cẩu trưởng lão bộ dáng bị dọa vãi đái, đây là chó ngáo trợn mắt trong truyền thuyết?

Thông qua màn hình, thấy phản ứng của Teddy lông xoăn trong video, Trương Nguyên Thanh thiếu chút nữa không nhịn được nhếch lên khóe miệng.

Hắn trước kia dùng “cái tẩu đại thám tử” trong kho hàng Bạch Hổ vệ, từng làm bản mô tả đối với Trương Tử Chân, biết phụ thân đã mất là một người ôn hòa, trung nhị, đứng đắn.

Không có sức quyến rũ nhân cách gì đặc biệt lớn, xa không thú vị bằng đám Ngọa Long Phượng Sồ hắn quen biết.

Chẳng qua loại tính cách này rất dễ mô phỏng, vì thế, khóe miệng Trương Nguyên Thanh hiện ra một nụ cười ấm áp, dùng giọng khàn khàn nói:

“Đã lâu không gặp, ông bạn già, nhìn thấy tôi rất bất ngờ?”

Hắn nói câu này là mang chút tâm cơ nho nhỏ, xem xem Cẩu trưởng lão sẽ làm ra đáp lại như thế nào.

Bên kia màn hình, Cẩu trưởng lão sững sờ hồi lâu, thử tới gần, ghé đầu đến trước màn hình, đôi mắt như cúc áo đen soi bóng màu lam huỳnh quang.

Hắn thật chăm chú nhìn cố nhân trong màn hình, “Ngươi không phải Trương Thiên Sư, ngươi là ai!”

Không biết có phải ảo giác không, Trương Nguyên Thanh cảm giác giọng của Cẩu trưởng lão lập tức trở nên tang thương.

Cẩu trưởng lão thanh âm già nua trầm thấp, nói:

“Trương Thiên Sư đã trở về linh cảnh, ta tự mình xác nhận, ngươi rốt cuộc là ai, vì sao phải giả mạo bộ dáng hắn gọi điện cho ta.”

Trương Nguyên Thanh thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói:

“Ông bạn già, tôi là Trương Thiên Sư, tôi cũng chưa trở về linh cảnh, lúc trước là bất đắc dĩ giả chết mà thôi. Mấy năm nay, tôi vẫn luôn tránh ở nước ngoài, gần đây mới trở về cố thổ.”

Cẩu trưởng lão cười nhạo nói: “Toàn nói bậy!”

Hắn bỗng nhiên nhe răng trợn mắt, răng nanh trắng như tuyết chìa ra, bày ra tư thái cực đoan nổi giận: “Ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì, đừng lấy cố nhân của ta ra giỡn!”

Quả nhiên, Cẩu trưởng lão cùng Trương Tử Chân là bạn bè, chuẩn không cần chỉnh, hắn từng xem tư liệu của mình, biết phụ thân mình là Trương Tử Chân, cho nên sớm đã biết mình là con cố nhân, khó trách đối với mình rất tốt, mình xoa đầu chó hắn cũng có thể nhịn, còn tưởng rằng là mình cúi đầu lạy luôn đã chinh phục hắn.

Trương Nguyên Thanh sớm đã có dự đoán, nhưng nhìn thấy phản ứng của Cẩu trưởng lão, vẫn là ngẩn ra, Cẩu trưởng lão trong ấn tượng ôn hòa tùy ý, là con chó rất thú vị, không, trưởng bối rất thú vị.

Chưa bao giờ thấy hắn nổi giận như vậy.

Cẩu trưởng lão cùng cha mình, năm đó cũng là có câu chuyện đi! Trong lòng hắn nghĩ vậy, thở dài nói:

“Tôi biết ông không tin, rất xin lỗi, giấu giếm ông lâu như vậy. Tôi muốn hẹn ông gặp mặt, tôi ở tầng cao nhất cao ốc Bạch Ngân thành phố Nhục Tống...”

Đối phương còn chưa nói xong, Cẩu trưởng lão đã nâng lên móng vuốt, ấn về phía nút kết thúc, thản nhiên nói:

“Lão phu không có hứng thú.”

Trương Nguyên Thanh không vội chút nào, khóe miệng nổi lên nụ cười mỉm: “Nhiều năm trôi qua như vậy, vườn bách thú tôi tặng ông, ông có hoàn toàn nắm giữ hay không?”

Móng vuốt của Cẩu trưởng lão đột nhiên cứng đờ, ánh mắt nó lập tức trở nên thâm thúy.

Nhân vật cấp Chúa Tể không dễ lừa nha, may mắn trong tay tôi đều là hoa quả khô, còn sợ không hù được ông? Trương Nguyên Thanh vẻ mặt ôn hòa, thanh âm không nhanh không chậm:

“Ông là biết tên thật của tôi, tên thật của linh cảnh hành giả, chỉ có thể tiết lộ cho người thân cận nhất.”

Tạm dừng một chút, hắn chậm rãi nói: “Trương Tử Chân!”

Một giây sau, Trương Nguyên Thanh liền thấy Cẩu trưởng lão con ngươi chấn động, cả người, không, cả con chó đều ngây ngẩn.

Trương Nguyên Thanh cũng không chuẩn bị cho hắn cơ hội bình tĩnh, tiếp tục tung một loạt bom hạng nặng:

“Nói tới, năm đó trở về linh cảnh đầu tiên là Linh Thác, sau khi Sở gia bị diệt môn, Tiêu Dao liền tan rã, tôi không thể không giả chết thoát thân. Ông là biết mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận