Linh Cảnh Hành Giả

Chương 228: Chỉ Sát cung liên lạc (2)

Ý tứ trong lời nói của Hạ Hầu Thiên Nguyên rất rõ ràng, ngươi thật muốn vì một người bình thường, trở mặt với Hạ Hầu gia ta?
Phó Thanh Dương nhìn cũng không thèm nhìn hắn, nhìn chằm chằm Bàng chấp sự, thản nhiên nói:

“Tôi không phải đến thương lượng với anh.”

Bàng chấp sự nhíu mày:

“Vậy cậu là tới làm gì?”

Phó Thanh Dương mở ra ô vật phẩm, triệu hồi ra một cây cờ lệnh màu đen, vung tay ném.

‘Cộc’ một tiếng đóng đinh vào mặt bàn, đóng đinh ở trước mặt Hạ Hầu Thiên Nguyên.

Cả người Hạ Hầu Thiên Nguyên run lên, ngồi bệt ở sô pha, cơ bắp run rẩy co rút. Sắc mặt hắn tức giận, lại khó có thể nhúc nhích.

“Phó Thanh Dương!”

Bàng chấp sự giận dữ, chất vấn:

“Cậu muốn ra tay với tôi?

Hai tay hắn đặt ở ngực, từng vầng sáng xanh mơn mởn khuếch tán, như gợn sóng đảo qua văn phòng.

Tiếng ‘răng rắc’ vang lên không ngừng, mặt sàn, bức tường nứt ra, từng sợi dây leo tráng kiện sinh trưởng ra, phong tỏa cửa sổ cùng cửa chính, trong khoảnh khắc, liền hóa văn phòng thành một nhà giam gỗ.

Bàng chấp sự hừ lạnh nói:

“Hôm nay ai cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này.”

Ngoài thân hắn mọc ra những sợi dây leo mảnh khảnh, như xúc tu co duỗi mấp máy, đan vào thành một bộ giáp dây mây.

Phó Thanh Dương từ trong ô vật phẩm lấy ra một cây kiếm đồng xanh, dài ba thước hai, thân kiếm chia ra tám mặt, phủ đầy đồng màu xanh.

Đây là muốn ra tay? Hành giả giai đoạn Thánh Giả, ở trong loại không gian bịt kín này ra tay, có thể lan đến gần chúng ta hay không?

Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình.

Hắn lập tức nhìn về phía đám người Quan Nhã, Linh Quân, Bạch Long, lại phát hiện các hành giả có thâm niên này sắc mặt bình tĩnh, vô cùng trấn định.

Quá bình tĩnh rồi nhỉ, là mình đánh giá cao chiến lực của Thánh Giả cảnh? Khi Trương Nguyên Thanh mờ mịt, trước mắt chợt sáng lên một mảng kiếm quang sắc bén, đâm hắn theo bản năng nhắm mắt.

Ngay sau đó, bên tai vang lên tiếng kêu rên.

Trương Nguyên Thanh mở mắt nhìn, Bàng chấp sự thân phủ giáp dây mây, ngã ngồi dưới đất, bụng trào ra từng mảng lớn máu tươi.

“Anh có thể báo với trưởng lão hội tôi ám sát đồng nghiệp, đương nhiên, tôi cũng sẽ tố cáo anh bao che tội phạm, tham ô hủ bại.”

Phó Thanh Dương vung đi máu tươi dính trên lưỡi kiếm.

“Anh còn kém chút.”

Thanh âm hắn lạnh nhạt, vẻ mặt thậm chí không có một tia khinh thường, bình tĩnh tựa như quân vương cao ngạo trừng phạt thần tử hèn mọn.

Đã xảy ra cái gì? Bàng chấp sự này thật là Thánh Giả sao? Mình không phải đánh giá cao Thánh Giả, mình là đánh giá cao hắn? Trong lòng Trương Nguyên Thanh âm thầm kinh ngạc

Hắn đã sớm nghe Lý Đông Trạch và Quan Nhã nói, Phó Thanh Dương thiên tư xuất chúng, là có hi vọng tấn thăng trưởng lão nhất Ngũ Hành minh một thế này hệ.

Nhưng thứ nghe được, trong lòng không có khái niệm.

Bây giờ, trong lòng Trương Nguyên Thanh đã có khái niệm rõ ràng.

Quả nhiên tài năng ngút trời.

Khó trách Linh Quân Quan Nhã những người này trấn định như thế.

Hạ Hầu Thiên Nguyên ngồi bệt ở sô pha, nhìn một màn này, sắc mặt trắng bệch.

Phó Thanh Dương không nhìn Bàng chấp sự, đi đến cạnh bàn trà, rút ra cờ lệnh màu đen, thu về ô vật phẩm.

Hạ Hầu Thiên Nguyên lập tức nhảy dựng lên, ngoài mạnh trong yếu:

“Phó Thanh Dương, tôi là dòng chính Hạ Hầu gia, anh thật sự muốn đối nghịch với Hạ Hầu gia?”

Phó Thanh Dương nâng chuôi kiếm, gõ về phía đầu hắn.

Thân trên Hạ Hầu Thiên Nguyên ngửa ra sau, tránh đòn đánh.

Đầu hắn bị đập một phát nặng nề, cơn đau ập tới, ý thức nháy mắt tán loạn, trước khi hôn mê, chỉ có một ý niệm quanh quẩn

Mình rõ ràng đã tránh được.

Phó Thanh Dương xoay người rời khỏi:

“Mang đi!”

Diễn đàn chính phủ đăng lại "Chấn động! Hạ Hầu Thiên Nguyên nghi ngờ bắt cóc, nguy hại xã hội yên ổn, bị Phó bách phu trưởng khu Khang Dương bắt."

Đến chạng vạng, một bài đăng chuyển từ diễn đàn chính thức của Thái Nhất môn, đưa tới hành giả Ngũ Hành minh bàn luận sôi nổi.

Nội dung bài đăng miêu tả chi tiết tình huống sự việc, Nguyên Thủy Thiên Tôn hành giả đội 2 khu Khang Dương, nhận được báo án, người nhà của người bị hại nói Hạ Hầu Thiên Nguyên bắt cóc người nhà của họ, thủ đoạn ti tiện, coi trời bằng vung.

Nguyên Thủy Thiên Tôn chính trực giận dữ ra tay, trải qua muôn vàn vất vả, đánh gục bọn bắt cóc, cứu ra con tin, sau đó Phó Thanh Dương dẫn đội nhanh chóng bắt Hạ Hầu Thiên Nguyên.

Đáng giá nhắc tới, người đăng bài tên Viên Đình.

“Bắt cóc? Phì, Hạ Hầu gia càng ngày càng coi trời bằng vung rồi.”

“Hạ Hầu gia không phải luôn như thế sao, các linh cảnh thế gia kia cái nào là hiền lành khiêm tốn? Chẳng qua, lần này dám gây chuyện ở Tùng Hải chúng ta, đụng phải cứng cựa rồi.”

“Phó bách phu trưởng cũng không quản hắn, đã sớm nên trừng trị rồi, Hạ Hầu gia ỷ vào có lợi ích lui tới với cao tầng, đã sớm không để quy tắc vào mắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận