Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1111: Thứ cuối cùng (2)

“Năm thứ hai, bạn già của chú đã đi. Bà ấy đúng là phụ nữ nông cạn, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không thông, liền nhảy sông.”
Giọng lão rất bình tĩnh, giống như những chuyện cũ năm xưa này đã không thể dao động nội tâm, chỉ là dưới ánh đèn, khuôn mặt đen bóng kia tựa như càng thêm sầu khổ.

“Nhưng chú không thể đi, chú còn có cháu nội phải nuôi, chú còn phải cho nó đi học, nó đã không có cha mẹ, chung quy không thể không có ông nội nữa. Làm ruộng không nuôi nổi nó đi học, chú liền lúc nông nhàn đi ra ngoài làm công nhật, gom góp từng đồng một, đến năm ấy nó vào cấp ba, chú gom được mấy chục ngàn, nghĩ nó đại học cũng có tiền rồi, vì thế chú liền đi làm một chuyện năm đó chưa làm được.”

“Tết âm lịch năm ấy, chú mua một con dao sắc, giấu ở trong thắt lưng, ngồi xe giao thông công cộng vào thành, giết hết một nhà hai thế hệ đó. Đứa con nít chú không xuống tay, nghĩ ngợi chút, liền bỏ qua.”

“Sau chú chạy khỏi huyện Thanh Hà, ở bên ngoài trốn đông trốn tây vài năm, từng trộm cắp, từng làm ăn xin, trong lòng duy nhất không bỏ xuống được là cháu nội của chú. Chú muốn chờ nó tốt nghiệp đại học kết hôn, lại nhìn nó một cái, sau đó đi tự thú.”

“Không ngờ về sau thành linh cảnh hành giả, biết Vô Ngân đại sư, ông ấy sau khi biết câu chuyện của chú, mời chú cùng nhau tu hành, quên đi quá khứ, một lần nữa bắt đầu, một lần nữa làm người.”

“Nhưng chú nhớ cháu nội mãi, chú muốn xem xem nó sống có ổn không, chú lặng lẽ trở lại quê cũ huyện Thanh Hà, mới biết được sau án diệt môn năm đó, nó sợ thân thích người nhà kia trả thù, dọn đi khỏi huyện Thanh Hà, chẳng biết đi đâu.”

Nói tới đây, chú Trương nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn, giọng tang thương mà khàn khàn, nhưng rất ôn hòa:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu là người tốt, năm đó nếu có thể gặp quan tốt như cậu, tôi có lẽ sẽ không đi tới hôm nay một bước này. Bắc Nguyệt là may mắn, tôi rất hâm mộ nó.”

Trương Nguyên Thanh chưa nói chuyện, mặt không biểu cảm nghe, hắn không biết nên dùng vẻ mặt nào đối mặt lời khen này, dứt khoát không có biểu cảm.

Chú Trương tiếp tục nói:

“Đại khái ở nửa tháng trước, chú ở thành phố Tĩnh Hải nhìn thấy nó, nó cũng đã thành linh cảnh hành giả, còn gia nhập Ngũ Hành minh, có biên chế, thật tốt.”

“Chú sau khi hỏi thăm chi tiết, phát hiện tình cảnh của nó không phải tốt lắm, mãi không thăng được quan, đứa nhỏ này quá thành thật, không đủ dối trá.”

Trương Nguyên Thanh nghe đến đó, trong lòng bộp một cái, ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm ông lão:

“Cháu nội của ông là Ngụy Nguyên Châu? !”

Ông lão chậm rãi gật đầu: “Nó vốn tên là Ngụy Viễn Chu, tôi cũng không phải họ Trương, tôi họ Ngụy.”

Trương Nguyên Thanh có chút bất ngờ không kịp phòng bị, ngẩn ra hồi lâu, nói:

“Vậy, ông vì sao phải ám sát Bạch Hổ Vạn Tuế, Ngụy Nguyên Châu hắn biết việc này?”

“Phó bản giết chóc cảnh giới Siêu Phàm lần này, người trận doanh hợp pháp tấn thăng Thánh Giả đặc biệt nhiều, mà vị trí chấp sự có hạn, Viễn Chu nhịn nhiều năm như vậy, tôi không thể để bất luận kẻ nào ảnh hưởng tiền đồ của nó, đây là một sự kiện cuối cùng tôi có thể làm cho nó, tôi muốn bồi thường nó. Nó không biết những thứ tôi làm, nó nếu biết, nhất định sẽ ngăn cản tôi.” Chú Trương nghiêng đầu, nhìn về phía Tiểu Viên:

“Xin lỗi, chú đã cô phụ Vô Ngân đại sư, cô phụ các cháu rồi. Chuyện của chú nói xong rồi.”

Trương Nguyên Thanh ở bên cửa sổ ngẩn ra hồi lâu, bỗng nhiên dùng sức chà chà mặt.

Có một khắc như vậy, hắn ở trong lòng nói, nếu không thì bỏ đi, dù sao Bạch Hổ Vạn Tuế chưa chết, có thể lựa chọn lấy phương thức kín đáo bồi thường hắn.

Nhưng lời đến bên miệng, nói ra là: “Cảm tạ đã báo cho biết, dựa theo quy củ, tôi phải bắt ông, ông còn có cái gì muốn nói không?”

Ông lão giọng già nua nói:

“Xin cho tôi một ngày thời gian, tôi còn có chút tâm nguyện chưa hoàn thành. Buổi tối ngày mai, tôi sẽ về khách sạn Vô Ngân, đi theo cậu.”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu: “Được! Tôi ở khách sạn Vô Ngân chờ ông, hi vọng ông tuân thủ hứa hẹn.”

Hắn quay sang nhìn về phía Tiểu Viên: “Tôi sẽ cầu tình cho ông ấy, tranh thủ giam cầm chung thân!”

Vẻ mặt Tiểu Viên nhìn không ra buồn vui, nhẹ nhàng gật đầu.

Trương Nguyên Thanh lại nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chưa nói cái gì, lập tức ra khỏi phòng.

Trong hành lang, Khấu Bắc Nguyệt dựa vào tường, cúi đầu, yên lặng đứng ở nơi đó.

Trên mặt hắn tràn đầy uể oải.

Trương Nguyên Thanh vốn định bảo hắn đi lấy thẻ phòng, hắn muốn ở lại cách vách, thấy tình hình này, liền chưa mở miệng, thân hình hóa thành một ánh sao, trực tiếp chui vào phòng.

Trong phòng một mảng tối đen, nhưng đối với Thần Dạ Du mà nói, bóng tối mới là sân nhà.

Tiến vào phòng vệ sinh, rửa mặt đánh răng, sau đó quay về phòng, nằm ở trên giường, hắn gửi cho Quan Nhã một tin nhắn báo bình an, liền nhìn trần phòng tối đen ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận