Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1148: Nhai Sơn Chi Hải (2)

“Quả nhiên là phó bản này.”
Phó Thanh Dương nhíu chặt lông mày kiếm. Hắn nhìn thấy Nhai Sơn Chi Hải, chỉ cảm thấy có chút ấn tượng, phân bộ Giang Hoài cùng Tạ gia tựa như từng treo thưởng phó bản tương quan.

Hắn nhớ không lầm, chính là phó bản cấp S kia khiến quan phương cùng linh cảnh thế gia tổn hại sáu vị Thánh Giả, đến nay chưa đánh hạ.

Nguyên nhân chưa đánh hạ, một mặt là độ khó quá cao, một mặt khác là số lần xuất hiện quá ít.

Trong quan phương cùng linh cảnh thế gia có rất nhiều cao thủ, chưa chắc không phá được Nhai Sơn Chi Hải, ví dụ như chính Phó Thanh Dương hắn.

Nhưng bọn họ không nhất định có cơ hội tiến vào phó bản này.

“Hắn ở trong phó bản cảnh giới Siêu Phàm biểu hiện quá mức nổi trội xuất sắc, tiến vào phó bản cấp S là có thể đoán trước, nhưng không ngờ là Nhai Sơn Chi Hải, Nguyên Thủy chỉ sợ có nguy hiểm rồi.”

Phó Thanh Dương lo lắng, đồng thời lại cảm thấy Nguyên Thủy tiểu tử này quả thực là con cưng của nữ thần may mắn, vừa giáng chức xử phạt, linh cảnh quay đầu tặng một công lớn cho hắn.

Đánh hạ phó bản cấp S, cộng thêm Tạ gia, phân bộ Giang Hoài treo thưởng, chỉ cần thành công vượt qua, hắn muốn không xoay người cũng khó.

Tầm nhìn bắt đầu trở nên bình tĩnh, cảnh vật càng lúc càng rõ ràng, mà ở trước khi nhìn thấy cảnh vật, Trương Nguyên Thanh đầu tiên ngửi được là gió biển tanh mặn, sau đó là bầu trời đêm sáng sủa.

Hắn đứng ở cạnh chỗ nước cạn trải đầy đá, đỉnh đầu lấp lánh dày đặc các ngôi sao, phương xa tối om, phía trước là một vùng biển, trong bóng đêm truyền đến tiếng cuộn sóng, gió đêm mát mẻ.

Trương Nguyên Thanh nhìn quanh, phía sau là một cánh đồng bát ngát, nơi xa là dãy núi như ẩn như hiện, mà ở bên cạnh hắn, là đồng đội phó bản lần này.

Đồng đội tổng cộng sáu người, bọn họ phân biệt là:

Cô gái lạnh lùng xinh đẹp mặc quần bộ đội, áo ngắn tay bộ đội màu xanh lục, chân đi một đôi giày bộ đội màu đen.

Cô nương trẻ tuổi đầu đội mũ bạc, cổ đeo vòng bạc, mặc áo màu xanh vạt áo phải thân đối, eo bụng đeo thắt lưng bằng bạc.

Thanh niên một thân áo ngắn quần đùi, xỏ dép lê, dung mạo bình thường, cao 1 mét 7.

Thanh niên đi giày thể thao màu đỏ cổ cao, quần soóc màu đen, áo ngắn tay in hình truyện Dragon Balls, có một đôi khuyên tai bạc, ngũ quan tuấn mỹ.

Cô gái mặc váy dài rườm rà màu đen, mái tóc đen như thác, nửa khuôn mặt đeo khăn che mặt ô nhỏ màu đen, đôi mắt như nước, giấu nét u buồn.

Bên cạnh cô còn có một nam một nữ hai Âm Thi.

Cô gái nhuộm tóc vàng, khuôn mặt đầy đặn ngũ quan bình thường, dáng người hơi béo, cô mặc quần thể thao màu đen, áo thun màu trắng, trên áo thun lấp lánh cờ Mỹ.

Ồ, Hạ Thụ Chi Luyến cũng đến đây? Thực khéo, không ngờ đụng phải cô ấy... Cô nương này nhìn như là dân tộc thiểu số, rất xinh đẹp... Cái đệch, Âm Cơ? !

Trong lúc ánh mắt đảo qua, Trương Nguyên Thanh thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Cô ấy không phải Thánh Giả cấp 6 sao, vì sao mình sẽ ghép với Âm Cơ?

Đáng chết, mình còn không chuẩn bị tốt gặp mặt với “vợ góa” của Ma Quân nha... Trương Nguyên Thanh theo bản năng vươn tay, vỗ loa Miêu Vương trong túi đeo hông một phát.

Từ giờ trở đi, xin mày giữ im lặng.

Nữ nhân của Ma Quân là Trương Nguyên Thanh không muốn tiếp xúc nhất, bởi vì hắn tiếp thu quá nhiều di sản của Ma Quân, rất nhiều thứ, kẻ địch của Ma Quân không biết, nhưng các nữ nhân của Ma Quân nhất định biết.

Ví dụ như nhẫn dịch dung, ví dụ như loa Miêu Vương, thậm chí ngọc phù truyền tống cùng Bình Xịt Kẻ Bền Bỉ, ừm, thứ cuối cùng này các nữ nhân của Ma Quân hẳn là không có cơ hội ở chỗ hắn kiến thức được.

Tóm lại, bại lộ bất cứ một món nào, hắn đều sẽ dẫn tới hoài nghi.

Trong vài món đạo cụ kể trên, loa Miêu Vương không thể khống chế nhất, bạn không thể đoán trước, nó khi nào sẽ cho một bài ca vớ vẩn “trợ hứng” cho bạn.

Loại phong cách đê tiện này, các nữ nhân của Ma Quân khẳng định rất quen thuộc.

Ở lúc hắn đánh giá năm đồng bạn, người khác cũng đang đánh giá đồng bạn.

Nhất là Âm Cơ, cùng là Tinh Quan, cô lập tức liền chú ý tới Trương Nguyên Thanh, trong một đôi mắt đẹp long lanh che giấu u buồn hiện lên kinh ngạc.

Thanh niên mặc áo ngắn quần đùi cùng đi dép lê giơ tay, “Vù” một tiếng, một cột lửa phóng lên trời, mang đến ánh sáng chập chờn.

“Ây da, nửa đêm nửa hôm vào phó bản, canh nửa đêm tôi đun phải đợi sáng mai rời giường uống, bây giờ không trông cậy được nữa, ụ móa nó...” Hắn vừa hùng hổ mắng, vừa nhìn quanh mọi người, nói:

“Chào các đại lão, tự giới thiệu một phen, tôi là Anh Gà Đỏ, lão đại Bảo Thang tỉnh Lộc Đầu bang, cấp 4 Hỏa Ma, gọi tôi Gà Đỏ là được rồi.”

Nói xong, hắn thúc giục:

“Mọi người tự giới thiệu một phen đi, làm quen chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận