Linh Cảnh Hành Giả

Chương 955: Ô long (1)

Nhân viên bảo an đồ âu giày da, đeo tai nghe, trang bị súng ngắn, hoặc đứng canh hoặc tuần tra.
Trên chỗ đỗ xe ở cửa, có mấy chiếc xe đưa đón đỗ.

Phó Thanh Dương mới từ chiếc xe riêng xa hoa đi xuống, nhân viên bảo an canh giữ ở cửa biệt thự, liền chủ động quẹt thẻ cửa, khom người mời Phó thiếu gia đi vào.

Phó Thanh Dương ngồi xe đưa đón, đến kiến trúc chủ đề như lâu đài cổ, được hầu gái trong phòng dẫn tới một gian phòng tiếp khách

“Thiếu gia, ngài chờ chút.”

Hầu gái giọng nhu hòa, nhỏ giọng, nói: “Tiểu thư năm phút đồng hồ sau gặp ngài.”

Phó Thanh Dương khẽ gật đầu, ngồi xuống sô pha da thật hoàn toàn làm thủ công, kiên nhẫn chờ đợi.

Năm phút đồng hồ sau, bên tai hắn truyền đến tiếng linh cảnh nhắc nhở:

“Đinh! bản đồ linh cảnh đang mở ra, 10 giây sau tiến vào linh cảnh, linh cảnh ngài lần này tiến vào là “phòng sách nguyên soái”, đánh số: 7606”

“Đẳng cấp độ khó: SSS”

“Loại hình: Nhiều người, loại không tử vong.”

“Nhiệm vụ chủ tuyến: đánh ngã nguyên soái.”

“Ghi chú: Không phải vật phẩm linh cảnh không thể mang vào.”

Nữ nhân này... Nghe bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thanh Dương hung hăng giật giật một lần.

Một giây sau, cảnh vật trước mắt mơ hồ, tiếp đó đã hiểu.

Hắn xuất hiện ở một mảng thế giới tràn ngập màu trắng, bầu trời là màu trắng, mặt đất là màu trắng, phóng mắt nhìn lại, màu trắng vô cùng vô tận, nhìn không thấy biên giới.

Mà ở chỗ phía trước hắn hơn mười mét, có một hàng giá sách cao lớn, bày đủ loại sách.

Trước giá sách có một cái bàn rộng, trên bàn bày trà sữa, cà phê đồ uống, mấy khay kẹo chocolate, bánh ngọt các loại đồ ngọt.

Góc bàn chất một đống truyện tranh, người Xay-da, mèo máy những bộ truyện quốc dân để lộn xộn.

Sau bàn, một cô gái ngồi đó, cô không chút nghiêm chỉnh gác đôi chân dài mặc quần bò ở trên bàn, lười biếng giao trọng lượng nửa thân trên cho ghế dựa lưng.

Cô đang dựng thẳng một phần văn kiện đọc, che mất mặt, chỉ lộ ra một mái tóc trắng suôn mượt.

Phó Thanh Dương chăm chú nhìn lại, mặt bìa phần văn kiện đó viết sáu chữ to “hồ sơ Nguyên Thủy Thiên Tôn”.

“Tới rồi!”

Sau văn kiện truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm sắc cực kỳ dễ nghe.

Phó Thanh Dương đang muốn nói chuyện, thanh âm đó đột nhiên lạnh lùng, “Phó Thanh Dương, cậu mật chó thật lớn, thế mà dám bao che truyền nhân Ma Quân.”

Nghe nguyên soái chất vấn, Phó Thanh Dương nheo mắt lại, lại ở trong chớp mắt bình phục.

“Nguyên soái lời ấy ý gì? Nguyên Thủy không phải là truyền nhân Ma Quân, hắn đã thông qua Hổ Phù kiểm nghiệm.

Cho dù đối mặt lãnh tụ cao nhất Bạch Hổ binh chúng, Phó Thanh Dương vẫn tư thái cao ngạo lạnh lùng như cũ.

“Đạo cụ loại quy tắc không phải là vạn năng, phàm là quy tắc đều có lỗ hổng.” Nữ Nguyên Soái vẫn duy trì tư thế dựng thẳng văn kiện, nhẹ nhàng lắc lư hai lần đôi giày ống quân sự cô gái gác lên mặt bàn, nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn là nhân tài không tệ, rất có thiên phú, rất am hiểu vượt phó bản, nhưng so với Ma Quân, hắn còn kém một chút, so với chị, cũng như thế, nhưng đủ loại chiến tích ở cảnh giới Siêu Phàm, so với chị cùng Ma Quân càng xuất sắc hơn.”

“Bằng vào một điểm này, hắn ở chỗ chị đã tràn đầy điểm đáng ngờ.”

Phó Thanh Dương nhíu mày, “Cái gọi là kém một chút của chị, là ước đoán chủ quan của chị, mà tôi cảm thấy, thành tích mới là tiêu chuẩn đánh giá tất cả.

Đối mặt Phó công tử không lưu tình chút nào phản bác, Nữ Nguyên Soái không chút nổi giận, khẽ cười một tiếng:

“Quả thật là ước đoán chủ quan, nhưng thiên tài với nhau là có cảm ứng. Ví dụ như Quan Nhã, chị sẽ cảm thấy cô ấy rất không tệ, nhưng cách thiên tài đứng đầu, có khoảng cách không nhỏ.”

“Lại ví dụ như cậu, chị cảm thấy cậu rất bình thường, sự thật chứng minh, thiên phú của cậu quả thật rất tệ. Mà Ma Quân, tuy chị rất chán ghét đối với phẩm hạnh của hắn, nhưng chị phải thừa nhận, hắn là người duy nhất trong cùng thế hệ có thể tấn thăng Bán Thần, cái hắn thiếu là thời gian.

“Rất đáng tiếc, Nguyên Thủy Thiên Tôn cậu xem trọng, cũng chưa cho chị loại cảm giác này. Cho nên chị chủ quan ước đoán, trong chiến tích của hắn có thành phần không thật.”

Nói tới đây, Nữ Nguyên Soái buông văn kiện xuống, lộ ra khuôn mặt.

Trừ mái tóc trắng mềm mại, lông mi của cô cũng màu trắng, rậm mà cong, giống hai cái chổi trắng, con ngươi của cô là màu xanh lục nhạt, không phải loại mắt xanh kia của người da trắng, càng giống xuất hiện dị hóa hơn.

Thanh tịnh sáng ngời, tựa như đá quý đẹp nhất thế gian.

Mắt của cô to mà tròn, khóe mắt hơi nhếch lên, tỏ ra rất thần khí, rất uy phong.

Ngũ quan một người như thế nào, mắt chiếm 60% tỷ trọng, cái này song màu trắng lông mi hạ ánh mắt, có thể nói tuyệt thế.

Ngũ quan khác của cô giống với mắt, đều cực kỳ xuất sắc, khuôn mặt trắng thuần, lấy trong trẻo nhưng lạnh lùng làm màu nền, môi mỏng mà đầy đặn, mũi cao mà thanh tú, khí chất không uyển chuyển hàm xúc không yêu mị không phiêu dật, mà là một loại uy nghiêm làm cho người ta nín thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận