Linh Cảnh Hành Giả

Chương 480: Nguyên Thủy ta thành gián điệp rồi (1)

Quan Nhã thiếu chút nữa bị sặc nước trái cây, “Hai, hai ngàn điểm đạo đức? ?”
“Ôi lạy Chúa, tôi đời này cũng chưa từng thấy nhiều điểm đạo đức như vậy.” Lý Đông Trạch cảm khái nói.

Phương thức Linh Cảnh Hành Giả bình thường tích góp điểm đạo đức tương đối đơn nhất, đơn giản là một ít công ích, người tốt chuyện tốt, điểm đạo đức bình thường duy trì ở khoảng một trăm.

Hành giả chính phủ có con đường quyên tiền chuyên môn, Ngũ Hành Minh hàng năm còn có thể tổ chức công nhân viên chức làm công ích cỡ lớn, tích góp điểm đạo đức so với tán tu tiện lợi hơn nhiều, điểm đạo đức của hành giả chính phủ bình thường, đại khái duy trì từ 100 đến 200. Lý Đông Trạch tuy không nhiệt tình công ích từ thiện, nhưng cũng chưa từng làm chuyện xấu, mấy năm nay tích góp điểm đạo đức khoảng hai trăm, Nguyên Thủy gã này, làm một vụ, trực tiếp là gấp mười hắn.

“Hai ngàn điểm đạo đức, không tệ, vụ án lớn như vậy rất ít gặp. Cậu về sau có thể tận tình giết người làm chuyện xấu rồi.” Linh Quân xiên lên một miếng dưa ngọt.

Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng nói thẳng ra có phải không tốt lắm hay không? Trương Nguyên Thanh chính nghĩa nghiêm túc:

“Tôi sao có thể làm chuyện xấu chứ, ài, chỗ điểm đạo đức này hoàn toàn vô dụng với tôi.”

“Cậu không làm chuyện xấu như thế nào, cậu luôn nhìn lén ngực Quan Nhã.” Linh Quân vạch trần hắn.

“Cái này không phải nhìn lén, đây là thưởng thức cùng hướng tới đối với sự vật tốt đẹp. Mặt khác, chị Quan Nhã ngay tại bên cạnh, anh nói như vậy tỏ ra rất không tôn trọng chị ấy.” Trương Nguyên Thanh liếc người đẹp con lai xinh đẹp như hoa.

Linh Quân “Phi” một tiếng: “Cô ấy năm đó lúc đánh rụng răng cửa của tôi, cũng không thấy cô ấy tôn trọng tôi bao nhiêu.”

A? Lão tài xế năm đó từng đánh Linh Quân? Trương Nguyên Thanh lập tức trở nên tò mò, hóng hớt nói: “Chuyện là thế nào?”

Quan Nhã cười tủm tỉm nói:

“Hắn năm đó là tên háo sắc, nhìn thấy cô gái xinh đẹp liền bắt chuyện, có một lần đi theo ông ngoại hắn đến Phó gia bái phỏng, thấy chị liền muốn nắm tay, rất thối tha nói cái gì Lâm muội muội.”

“Chị lúc ấy vừa học tiếng Trung không được mấy năm, không biết Lâm muội muội là ai, liền đánh hắn một trận. Ài, lúc ấy chúng ta đều không phải Linh Cảnh Hành Giả, bây giờ hắn là Thánh Giả, chị đánh không lại hắn nữa.”

Ồ, thanh mai trúc mã nha... Trương Nguyên Thanh hơi ghen.

Linh Quân cười gượng hai tiếng: “Đều là chuyện cũ năm xưa rồi, cần gì nhắc lại chứ, cô như vậy sẽ làm tôi rất xấu hổ.”

Sau hai chuyện đó, tâm linh cùng răng cửa lọt gió của Linh Quân chịu đả kích to lớn giống nhau, từ đó về sau cô gái họ Phó liền không phải gu của hắn nữa, đẹp nữa cũng không cần. Linh Quân liếc Trương Nguyên Thanh một cái, tư thái lười nhác cười nói:

“Tôi con người này không thích cô nương quá quen thuộc, bằng không lấy phong nhã cùng khí độ của tôi, Quan Nhã bây giờ đã là bạn gái tôi rồi, thật sự là tiện nghi tiểu tử cậu mà.” Trong lời ngoài lời có ý tứ tác hợp hai người.

Quan Nhã nhìn hắn một cái: “Cậu có ý tứ gì?”

Linh Quân cười hề hề nói: “Chính là muốn thấy Phó Thanh Dương gọi cấp dưới của mình là anh rể, vậy nhất định rất thú vị.”

Quan Nhã ‘A’ một tiếng, quay đầu nhìn Trương Nguyên Thanh, nói:

“Hắn hiện tại nổi tiếng rồi, nữ nhân coi trọng hắn nhiều không đếm xuể, vừa rồi Nữ Vương còn gửi tin hỏi chuyện của cậu. Chậc chậc, cô gái đó thoạt nhìn rất có hảo cảm đối với cậu, có hứng thú qua lại một chút hay không.”

Cô đối với Nguyên Thủy quả nhiên rất có hảo cảm, nhưng chưa đạt tới trình độ người yêu, nhưng vượt xa bạn bè khác giới bình thường, nếu loại trạng thái này tiếp tục duy trì, Phó Thanh Dương liền thực phải gọi Nguyên Thủy là anh rể...

Linh Quân vô cùng quen thuộc đối với lòng dạ đàn bà liếc một cái đã nhìn ra trong lòng Quan Nhã ghen, càng là trêu chọc, thật ra càng để ý.

Trương Nguyên Thanh không có phần tâm tư linh lung này, hắn tuy am hiểu xã giao, lại không hiểu lòng của nữ nhân, theo bản năng đạp chân ga;

“Đó quả thật là cô gái lòng có khe rãnh giống như Quan Nhã, kỵ cổ tương đương nha. Chờ cô ấy ngày nào đó nghĩ thông, chị Quan Nhã cần phải cho em biết.”

Gã này sợ là kẻ ngốc nhỉ... Linh Quân nghe nói lời này, trong lòng trầm xuống.

Hắn vội vàng nhìn về phía Quan Nhã, Quan Nhã cười khanh khách: “Được được.” Tuy là cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười gì.

Trương Nguyên Thanh rất hài lòng kỹ năng lái xe của mình, cũng cười ha ha.

Thật đúng là kẻ ngốc. Linh Quân nghĩ ngày nào đó mang tiểu tử này ăn mặn chút, để hắn hiểu phụ nữ hơn một chút, biết ở trước mặt cô gái có hảo cảm đối với mình, nói lời thô tục về một cô gái khác ngu xuẩn bao nhiêu. Trả lời chính xác nên là: Cô gái kia tuy không tệ, nhưng so sánh với chị Quan Nhã người đẹp lòng có khe rãnh một châm thấy máu như vậy, là một trời một vực nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận