Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2687: Kết thúc (3)

Làm đạo cụ nghề nghiệp Học Sĩ, làm cấm khí phong cấm đạo cụ, nó bản năng đã có đặc tính miễn dịch đạo cụ công kích.

“Ông!”

Bia văn trên tấm bia nhọn kim loại lần lượt sáng lên, chú văn tượng trưng cho phong ấn bị kích hoạt, dao động vô hình nhộn nhạo ra.

“Tùng tùng tùng...”

Nam phái Tam trưởng lão nổi trống không ngừng, tiếng trống xuất hiện ngưng trệ cùng trầm thấp rõ ràng.

Diệt Tuyệt Thiên Vương một cước đá bay Ma Nhãn, không nhìn tên nỏ phá giáp, lướt tới bên cạnh Tam trưởng lão, tám cái tay chụp vào tấm bia nhọn kim loại.

Trương Nguyên Thanh khoác lên bộ trang bị Tử Kim, lao đầu vào trong lòng Diệt Tuyệt Thiên Vương, cưỡi ở trên người cô ta, vung nắm tay đập.

“Phành phành” hai cú đấm, dưới lực cộng hưởng mạnh mẽ, cằm Diệt Tuyệt Thiên Vương vỡ vụn, bắn ra mấy cái răng dính máu.

“Tùng!”

Tiếng trống hơi ngưng trệ một lần nữa vang lên, thân thể Trương Nguyên Thanh cứng đờ, áo giáp tử kim trên người giống như gặp thiên địch, bày ra xu thế nóng chảy.

Diệt Tuyệt Thiên Vương đấm một phát lên khuôn mặt của hắn, đánh chất lỏng vàng tím văng khắp nơi, đánh hắn ngã sang một bên, sáu cánh tay cầm nắm đao thương kiếm kích đồng thời đâm vũ khí ra.

Ở lúc này, ngũ qua kim long rốt cuộc ở trong tiếng trống bừng tỉnh, thấy chủ nhân gặp nạn, vội vàng bay tới, quấn quanh từng vòng trên cánh tay phải.

Khiên tròn màu vàng đột nhiên bắn ra.

Binh khí của Diệt Tuyệt Thiên Vương đâm chém vào trên tấm khiên vàng, binh khí tự mang công năng phá giáp thế mà lại không thể phá vỡ phòng ngự của tấm khiên.

Cô lập tức thu hồi vũ khí, chuyển đổi thành đòn đánh khiên, tám nắm đấm cùng đánh lên ngực Trương Nguyên Thanh.

Đầu óc Trương Nguyên Thanh ‘Ông’ một tiếng, mất đi ý thức, thân thể thì bị lực đấm cường đại đánh bay.

Diệt Tuyệt Thiên Vương đang muốn đuổi theo chém thêm, Sophia trên không trung hai tay giơ lên một lưỡi đao gió dài mấy chục trượng, chợt bổ xuống.

Đinh!

Đao gió chém lên thiên linh cái của Diệt Tuyệt Thiên Vương, chém ra tia lửa chói mắt, tuy chưa phá vỡ phòng ngự mình đồng da sắt của Viễn Cổ Chiến Thần, nhưng lực đánh cường đại khiến cô ta mê muội một lát.

Ma Nhãn Thiên Vương người đầy lỗ thủng biến mình trở thành đạn pháo, húc đầu một cái đánh bay Diệt Tuyệt Thiên Vương đang mê muội.

“Tùng!”

Tiếng trống một lần nữa vang lên, đánh gãy tiết tấu chiến đấu của đám người Người Chết Trở Về.

Sophia trên không trung bỗng bắt đầu kịch liệt ho khan, trán nóng rực, tứ chi mệt mỏi, Phong Pháp Sư thân thể gầy gò thành đất ấm cho bệnh khuẩn sinh sôi.

Lục trưởng lão vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau cô, cầm trong tay đạo cụ cấp Chúa Tể “Đao Nước”, đâm về phía lưng Sophia.

“Ầm ầm!”

Đột nhiên tiếng sét nổ vang, một tia sét dạng cây từ trên cao bổ xuống, trúng vào Lục trưởng lão.

Thủy Quỷ có thể bỏ qua công kích vật lý, lại không đỡ được lôi điện bổ, cả người cô ta bốc khói, thét chói tai rơi xuống.

Trương Nguyên Thanh và Ma Nhãn Thiên Vương nối đuôi nhua, bao vây Diệt Tuyệt Thiên Vương.

“Người phụ nữ này lợi hại như vậy sao? Một cú đấm đánh tôi phun ra cả đồ ăn tối hôm qua.” Trương Nguyên Thanh nói.

“Viễn Cổ Chiến Thần cấp 8, cậu nói lợi hại hay không.” Ma Nhãn Thiên Vương đáp lại.

Thừa dịp Chúa Tể quân địch đều bị kiềm chế, tay phải Tiểu Viên thò ra chộp một phát, đầu ngón tay có thêm một khối tiền không trọn vẹn to bằng bàn tay, vung tay bắn về phía trống da thú.

Đúng lúc này, ánh sao từ trước người cô dâng lên, kèm theo một tiếng rít điên cuồng.

Đầu óc cô ‘Ong’ một tiếng, đau đớn như muốn nứt ra, xoang mũi phun ra máu tươi, thấy ánh sao trong xuất hiện Thuần Dương chưởng giáo, thấy thân thể hắn cất cao, trở thành người khổng lồ đội trời đạp đất, mà mình là con kiến trong bàn tay của hắn, đối phương nhẹ nhàng khép bàn tay lại, cô nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Cô đang muốn tuyệt vọng bỏ qua phản kháng, trong thức hải bỗng lao tới một dòng nước ấm, ổn định tinh thần của cô, bình phục nỗi sợ hãi của cô.

Người khổng lồ Thuần Dương chưởng giáo hóa thân, đột nhiên hóa thân ánh sao đào tẩu.

“Coi ta không tồn tại?” Phân thân Trương Nguyên Thanh chưa truy kích, cười khẩy một tiếng.

Chức trách của hắn giống với Đặng Kinh Quốc, hiệp trợ tác chiến, bảo vệ đồng đội, nơi nào cần thì giúp nơi đó.

Vừa rồi là hắn trấn an cảm xúc của Tiểu Viên, cùng ý đồ đánh lén Thuần Dương chưởng giáo, bất đắc dĩ lão tặc nhạy bén, chưa đánh lén thành công.

Lão tặc luôn Dạ Du trốn, vừa rồi bắt lấy cơ hội tập kích Tiểu Viên, thất bại lại lập tức Tinh Độn chạy đi, tổ hợp Huyễn Thuật Sư cộng Thần Dạ Du, quá khó để giết.

Tiểu Viên hít thật sâu, ổn định tâm tình, tập trung trống da thú, ném ra đồng tiền.

Trong quá trình đó, hai tay cô bắt pháp quyết, nhắm mắt cầu nguyện, làm cầu phúc đơn giản.

“Đinh!”

Đồng tiền một lần nữa bị bắn trở về, chưa thể đánh trúng trống da thú, cho dù là trống da thú sau khi suy yếu, cấp bậc vẫn như cũ cao hơn Lạc Bảo Kim Tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận