Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2942: Kho báu Giáo Đình (2)

Làm fan của phim Âu Mỹ, Trương Nguyên Thanh lập tức nhận ra đây là thành thị châu Âu thế kỷ 20, căn cứ thời gian Giáo Đình hủy diệt đến xem, là trong một trận chiến bùng nổ.

70% kiến trúc của thành thị này biến thành phế tích, trên kiên trúc còn đứng đó, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng vết cháy đen, đập vào mắt đều là hoang vu.

Nhìn ngay cả chó cũng chết.

Chỗ xa, là từng tòa giáo đường đỉnh nhọn tràn ngập cảm giác lịch sử, gác chuông khổng lồ như hạc giữa bầy gà.

“Cư dân của thành thị này đã trốn đi, quân địch bởi vì nguyên nhân đặc thù lựa chọn rời khỏi, không chiếm lĩnh thành thị.” Địch Thái nói: “Người phàm không dám bước chân vào chiến tranh giữa linh cảnh hành giả.”

Trương Nguyên Thanh tràn ngập cảnh giác: “Nơi này sẽ xuất hiện ma chủng không? Nói đến, tôi cùng tên kia cũng coi như có chút dính dáng.”

Địch Thái lắc đầu: “Phó bản này sức chiến đấu cao nhất là Hồng Y đại giáo chủ Gresava, Lôi Pháp Sư cấp 8 hậu kỳ. Giáo Hoàng, Hồng Y đại giáo chủ cùng Thánh Kỵ Sĩ, thuộc về tranh nền, hai người trước tôi chưa bao giờ gặp, Thánh Kỵ Sĩ ngược lại thường xuyên gặp, nhưng tôi chưa từng thấy hắn ra tay, không rõ là có chiến lực Bán Thần hay không.”

Trận chiến hủy diệt Giáo Đình trong lịch sử hiện thực, có Bán Thần ngã xuống, càng không chỉ một vị, nhưng nơi này dù sao cũng là phó bản, linh cảnh hành giả diễn hóa ra hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, vượt ải rời đi, liền kết thúc. Bán Thần chiến trong lịch sử chân thực, Địch Thái chưa trải qua, không rõ phó bản có phải phục chế đoạn lịch sử đó hay không.

Trên lý luận mà nói, không có khả năng lắm.

“Yên tâm đi, trong phó bản này không có Bán Thần.” Ngài hội trưởng từ trong hư không cầm ra một cái nón lá cũ nát, một cái áo da tổn hại tróc da.

Hắn ném hai vật phẩm cho Địch Thái cùng Trương Nguyên Thanh: “Mặc vào.”

Trương Nguyên Thanh lựa chọn nón lá, ôm vào trong lòng, mấy giây sau, tin tức vật phẩm hiển hiện:

Tên: Mũ Nhà Thám Hiểm.

Loại hình: Mũ.

Công năng: Ẩn nấp.

Giới thiệu: Mũ Nhà Thám Hiểm, đội nó lên, sinh vật xung quanh sẽ không tự chủ dời ánh mắt đi, không nhìn người đội tồn tại, chỉ cần không chủ động công kích mục tiêu, nó liền vĩnh viễn nhìn không thấy ngươi.

Ghi chú 1: Nó là một trong các bộ kiện của bộ trang bị Nhà Thám Hiểm, hai món còn lại là: Áo, giày. Gom đủ bộ trang bị Nhà Thám Hiểm, thế giới to lớn, mặc ngươi ngao du.
Ghi chú 2: Sau mỗi lần sử dụng, trong năm tiếng đồng hồ, ngươi sẽ bị người xung quanh lãng quên.
Ngài hội trưởng nói: “Đây là bộ trang bị tôi lúc tuổi còn trẻ tập hợp đủ, bây giờ không cẩn đến...”

“Cho nên tặng cho chúng tôi?” Vẻ mặt Địch Thái tràn đầy hưng phấn.

“Không phải, cho các cậu mượn.” Hội trưởng hừ lạnh nói: “Tôi người này nhớ tình cũ, mặc dù không dùng đến, nhưng có thể giữ làm kỷ niệm, năm đó vì cướp đoạt La Bàn Quang Minh, tôi bỏ vào hết vốn liếng, tốn nhiều năm mới tìm về được bọn nó.”

Đồ tốt nha, không phải ẩn thân, hơn hẳn ẩn thân... Trương Nguyên Thanh không khỏi nhớ tới ngài Bill của Công Hội Thương Nhân, từng hướng mình đề cử “Mũ Người Nhặt Rác” .

Món đồ chơi kia có thể giảm xuống cảm giác tồn tại của người đeo, hiệu quả tương tự với cái mũ cậu cho.

“Luận năng lực chạy trốn cùng cầu sinh, nghề nghiệp Hư Không là số một đương thời, tôi nên thu thập một món đạo cụ Thương Nhân phẩm chất cao, ngài hội trưởng, chờ mở ra bảo tàng, tôi muốn dùng thu hoạch bên trong, đổi lấy một đạo cụ truyền tống hoặc ẩn nấp.” Địch Thái mong chờ, nói.

“Anh không phải nói, số mệnh của Kỵ Sĩ là hi sinh à?” Trương Nguyên Thanh thừa cơ đả kích.

“Hi sinh cùng giữ mạng cũng không xung đột.” Địch Thái liếc xéo hắn.

“Anh muốn đổi đạo cụ gì, là quyền tự do của anh, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, ngày đó tiến Mê Cung Pan, anh đã đáp ứng các Thánh Giả của Người Chết Trở Về, tương lai mở ra kho báu Giáo Đình, bảo vật chứa bên trong có một phần của bọn họ.” Trương Nguyên Thanh nói.

Địch Thái nhếch miệng, cười ha ha một tiếng: ‘Không cần cậu nhắc nhở. Kỵ Sĩ hứa hẹn, so với Kim Cương còn cứng hơn.”

Nhưng mà, vật cứng rắn nhất trên thế giới, là học sinh cấp ba 18 tuổi... Ừm, đây không phải mình nói, là Bàn Xoay Lưu Manh nói... Trương Nguyên Thanh nhìn về phía cậu:

“Chúng ta lên đường đi.”

Đợi hai người mặc xong trang bị, cậu ấn bả vai Trương Nguyên Thanh, lúc này Địch Thái biết điều nắm tay Thiên Tôn lão gia.

Ba người cùng nhau biến mất.

Sau đó, xuất hiện ở bên ngoài giáo đường rộng lớn cổ xưa.

Kỵ Sĩ mặc áo giáp màu bạc canh giữ ở cửa ra vào giáo đường, tu nữ sắc mặt nghiêm túc xuyên qua ở giữa kiến trúc, trong giáo đường, Hồng Y giáo chủ đang mang theo các mục sư, trang nghiêm cầu nguyện.

Ánh nắng xuyên thấu qua thủy tinh màu sắc rực rõ chiếu vào giáo đường, pho tượng treo ở trên giá chữ Thập kia có chút cúi đầu, thương hại nhìn tín đồ.

Mọi người chuyên chú làm việc của mình, không hề hay biết ba vị khách không mời mà đến xâm nhập giáo đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận