Linh Cảnh Hành Giả

Chương 159: Báo cáo (2)

Đột nhiên, tiếng chuông chói tai quanh quẩn ở trong phòng ngủ, Quan Nhã bị dọa giật mình.
Hả? Lúc này gọi điện thoại cho mình? Cô hơi trợn tròn đôi mắt đẹp, quét xuống phía dưới, nhìn về phía màn hình điện thoại di động sáng lên dòng chữ Nguyên Thủy Thiên Tôn!

Giờ khắc này, Quan Nhã như nghe thấy được tiếng tim đập kịch liệt của mình.

Cô luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại di động, hít sâu một hơi, lựa chọn nhận cuộc gọi: “Nguyên Thủy?”

Mở miệng nói hai chữ, Quan Nhã liền ngừng thở.

“Chị Quan Nhã, tôi vượt qua công viên trò chơi Kim Thủy rồi.” Trong loa truyền đến giọng nói quen thuộc.

... Quan Nhã mờ mịt ngồi ngây ra, trong đầu chỉ có một ý nghĩ quanh quẩn: Hắn lại vượt qua linh cảnh cấp S rồi!

“Chị Quan Nhã? Chị Quan Nhã, chị có đang nghe không.”

Thanh âm của Trương Nguyên Thanh kéo cô về hiện thực, Quan Nhã kêu lên:

“Cậu lại vượt qua linh cảnh cấp S, cái thằng nhóc này, cái thằng nhóc này...

“Cậu biết điều này ý nghĩa thế nào không, đội trưởng biết, nhất định vui đến phát điên.”

“Đúng vậy, tôi đã đoán được anh ấy sẽ nói cái gì.” Trương Nguyên Thanh cười nói: “Anh ấy sẽ nói: Thượng Đế ơi, người là nghe thấy con trung thành cầu nguyện sao, đúng vậy, người nhất định nghe thấy...”

Mặt khác, tôi không phải thằng nhóc. Hắn ở trong lòng sửa đúng một câu.

Quan Nhã “ha ha” hai tiếng, vui vẻ đung đưa đôi chân dài: “Tuyệt đối đừng trước mặt đội trưởng trêu chọc anh ta như vậy, nếu không anh ta sẽ hung hăng đánh nổ đầu của cậu.”

Trương Nguyên Thanh cũng cười lên, Quan Nhã không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, nói:

“Cậu không xem diễn đàn à, tối hôm qua lại có một nhân viên chính phủ vào công viên trò chơi Kim Thủy, hình như tên Hà Bá. Các đồng nghiệp sắp tới muốn vào linh cảnh, trong lòng hoảng hốt vô cùng, có thể nói với chị tình huống công viên trò chơi Kim Thủy không.”

Phương án vượt bản cùng đạo cụ linh cảnh, đối với hành giả có sức hấp dẫn rất mạnh, như tuyệt sắc mỹ nhân với lũ háo sắc.

“Không được, không thể nói cho chị.” Trương Nguyên Thanh lập tức từ chối.

Quan Nhã ngẩn ra, cô không ngờ Nguyên Thủy sẽ từ chối, cô cảm thấy quan hệ của mọi người nên rất thân mới phải.

“Trừ phi chị gửi một tấm ảnh chân đẹp tất ren làm phần thưởng.” Trương Nguyên Thanh cười hề hề nói.

Lão ti cơ a một tiếng, trên mặt một lần nữa nở rộ nụ cười, nói:

“Ảnh chụp không có ý nghĩa, không bằng cậu bây giờ gọi xe tới nhà chị, chị cho cậu xem đủ. Lại cho cậu một bộ tất chân, cho cậu mang về nhà làm trà sữa tất chân.”

Trương Nguyên Thanh nghiêm trang thảo luận: “Tôi cảm thấy làm trà sữa tất chân quá lãng phí, lấy đến lau súng càng tốt.”

Quan Nhã nằm ở trên giường, cười đến mức bộ ngực rung rung: “Cậu sao có thể ở trước mặt thục nữ nói loại lời này chứ, còn không còn không...”

...

Bảy rưỡi sáng, chuyện thứ nhất sau khi Lý Đông Trạch tỉnh dậy, đó là cầm lên điện thoại di động tủ đầu giường, xem có cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc hay không.

Trong lòng hắn khó nén sự thất vọng.

“Thật sự là đứa nhỏ không để người ta bớt lo...”

Lý Đông Trạch thở dài, nhìn trần nhà mười mấy giây, lúc này mới rời giường mặc quần áo, tư thái hắn mặc quần áo rất tao nhã, chậm rãi, không nhanh không chậm, mặc kệ cảm xúc tệ bao nhiêu, tâm tình nặng nề bao nhiêu.

Đều không thể bỏ qua tao nhã.

Trên bàn cơm, Lý Đông Trạch hưởng dụng bữa sáng bảo mẫu làm, tâm tư lại không ở trên thức ăn.

Phó bản giai đoạn Siêu Phàm, một buổi tối nhắm chừng nên đi ra rồi, nếu trước buổi trưa còn chưa có tin tức... Tâm tình Lý Đông Trạch càng thêm nặng nề, thức ăn cũng không có hương vị, buông đũa, nói:

“Dọn thức ăn đi.”

Bảo mẫu bận rộn ở nhà bếp lên tiếng, vừa muốn ra thu dọn bàn ăn, nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng chuông điện thoại di động của chủ nhà.

“Tôi đi lấy...”

Cô xoay người đi về phía phòng ngủ, chợt thấy chủ nhà từ trên ghế bật dậy, sắc mặt kích động: “Không, không cần!”

Sau đó, vị chủ nhà chú ý tao nhã này, không chút tao nhã lao vào phòng ngủ.

Lý Đông Trạch chạy vội tới bên giường, thấy biểu hiện cuộc gọi tới là ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’, hít thở chợt trở nên dồn dập, hắn cầm lên điện thoại di động nhận cuộc gọi, hít sâu một hơi, để giọng nói bảo trì bình tĩnh, nói:

“Nguyên Thủy, cậu đi ra rồi?”

Sắc mặt Lý Đông Trạch căng thẳng.

“Đội trưởng, tôi sống sót đi ra.” Trương Nguyên Thanh giọng điệu trong lòng mệt mỏi: “Tôi mới ra, liền lập tức gọi điện cho anh.”

Hắn và Quan Nhã tán gẫu mãi đến bây giờ, tán gẫu quên cả thời gian.

Sắc mặt căng thẳng của Lý Đông Trạch buông lỏng ra, lập tức hỏi:

“Cậu có bị thương hay không? Có chịu tinh thần chấn động mãnh liệt, để lại bóng ma tâm lý hay không?”

“Có nha, trong công viên trò chơi, cô dâu quỷ tình thâm ý thiết đối với tôi, ngoài tôi ra không lấy ai, thật sự khó tiêu ân mỹ nhân, tôi rất hổ thẹn, để lại bóng ma tâm lý thật sâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận