Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1789: Xin đại sư sám hối (4)

“Tôi, tôi thời điểm trung học đặc biệt túng, lại bởi vì bộ dạng béo, tâm lý tự ti, cho nên thường xuyên bị trùm trường bắt nạt, vừa mới bắt đầu bọn họ tống tiền tôi tiền tiêu vặt, thấy tôi không dám nói cho giáp viên, liền được nước lấn tới, bắt đầu đánh tôi. Từ đầu là ở trong ký túc xá đánh tôi, về sau là ở trong lớp đánh tôi.”

“Sau nữa, lại thăng cấp thành lấy tôi tìm niềm vui, ép tôi thổ lộ với nữ sinh xinh đẹp trong trường học, trước mặt mọi người xem trò cười của tôi, bắt tôi đi hẹn giáo viên tiếng Anh, tôi không đáp ứng, bọn họ liền đánh tôi.”

“Tôi mỗi ngày phải lấy nước nóng cho bọn họ, đưa cặp lồng đựng cơm, giặt quần áo, tôi không muốn bị đánh, liền cố gắng lấy lòng bọn họ, nhưng vẫn ù ù cạc cạc bị đánh, bọn họ coi tra tấn tôi trở thành giải trí. Có lần đánh ác quá, cuối tuần về nhà vết thương chưa tan, bị ba mẹ tôi thấy được.”

“Ba mẹ tôi tới trường học làm ầm lên một trận, bọn họ uy hiếp tôi, dám nói ra sẽ giết tôi. Nhưng giáo viên ở dưới cha mẹ ra oai nói với tôi, cứ việc lớn mật yên tâm nói ra, trường học sẽ làm chủ thay tôi.”

“Tôi tin giáo viên, mang người bắt nạt tôi nói ra hết. Giáo viên rất vui mừng, trịnh trọng hướng cha mẹ cam đoan, bọn họ sẽ xử lý tốt chuyện này. Nhưng xử lý của trường học, chẳng qua là gọi tới người lớn trong nhà đối phương giáo dục miệng, sau đó thông báo phê bình đối với đám học sinh ác liệt kia.”

“Tôi liền thảm rồi, sau đó bọn trùm trường tìm tới tôi, nói cho tôi biết bị đánh phải đứng thẳng, bọn họ lần lượt đi lên tát tôi, dùng đầu thuốc lá châm bỏng bụng tôi.”

“Bọn họ đắc ý nói cho tôi biết, nói cho người lớn cùng giáo viên cũng vô dụng, trường học không thể làm gì bọn họ. Còn nói phải lấy năm trăm tệ để bọn họ tha thứ ta, bằng không liền mỗi ngày dùng đầu thuốc lá làm bỏng tôi.”

“Tôi không có một chút biện pháp nào cả, người trưởng thành bị thương, còn có thể dùng pháp luật để bảo hộ mình, nhưng tôi cho dù bị bọn họ đánh chết, thật sự, không có một chút biện pháp nào cả.”

“Thẳng đến có một ngày, tôi ở quán game gặp một đám côn đồ không làm việc đàng hoàng, bởi vì máy chơi game chơi thích, rất được Đao ca thưởng thức, Đao ca chính là lão đại của đám côn đồ kia, cũng là côn đồ, nhưng ở trong mắt tôi, đó là nhân vật lớn. Đao ca nói bảo tôi về sau theo hắn lăn lộn, nhưng mỗi tháng phải cống nạp một trăm tệ.”

“Tôi nói cho Đao ca, tiền đều bị bọn trùm trường đoạt đi rồi, Đao ca cũng rất có nghĩa khí, cuối tuần lúc tan học, hắn dẫn người chặn mấy tên trùm trường kia, kéo đến sân thể dục của trường học đánh đau một trận, đánh bọn họ phải vào bệnh viện.”

“Từ đó về sau, đám trùm trường thấy tôi liền đi đường vòng, a, thì ra bọn họ cũng chỉ là một đám hổ giấy, chỉ biết đùa giỡn uy phong ở trong trường học.”

“Tôi bắt đầu theo lưu manh ngoài trường chơi bời lêu lổng, ra vào khu trò chơi cùng quán net, học được hút thuốc uống rượu, tiền không đủ liền hỏi xin cha mẹ, tôi cũng thành học sinh hư trong mắt giáo viên bạn học, nhưng tôi không bị bắt nạt nữa.”

Từ đó về sau hắn tự cho mình là lưu manh, lấy bắt nạt người ta làm vui, lấy ác làm tín ngưỡng, đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ.

Hắn cố gắng muốn quên quá khứ, nhưng cảnh ngộ thời thiếu niên giống như một vết sẹo xấu xí, khó có thể khép lại, đến nay nhớ lại vẫn còn máu tươi đầm đìa.

“Tôi phải có lão đại, một khi không có lão đại, tôi khiếp nhược tự ti kia sẽ từ chỗ sâu trong linh hồn bò ra, tựa như một vong linh giết không chết xóa không xong, có lão đại rồi tôi liền không sợ nữa, kẻ địch lợi hại nữa tôi cũng dám liều mạng với hắn.”

Nhóc mập phủ phục dưới đất, nước mắt giàn giụa: “Vô Ngân đại sư, tôi muốn giết chết bản thân yếu đuối kia, tôi muốn làm học sinh ngoan...”

Vô Ngân đại sư chắp hai tay, chậm rãi nói: “A Di Đà Phật! Nhận biết mình thật sự, là bước đầu tiên của giải hòa với chuyện cũ, chúc mừng thí chủ.”

Người khác đều chắp tay, dùng giọng điệu hâm mộ cùng vui mừng nói: “Chúc mừng thí chủ.”

Sau một lúc lâu, thấy không có ai “sám hối” nữa, Vô Ngân đại sư trầm giọng nói:

“Đến đây chấm dứt, hi vọng các vị sang năm...”

Một giọng nói cắt ngang lời hắn: “Đại sư, ngài Phật pháp cao thâm, minh tâm kiến tính, ngài chẳng lẽ không sám hối sao, nếu ngài muốn sám hối, tôi có thể cho ngài một cơ hội.”

Trong điện đột nhiên yên tĩnh.

Mọi người đều dùng một loại vẻ mặt “ngươi điên rồi” nhìn người nói chuyện là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Chẳng lẽ đại sư trấn an, chẳng những chưa xoa dịu đi tổn thương trong lòng hắn, ngược lại làm trầm trọng thêm “bệnh tình” của hắn?

Tiểu Viên kinh ngạc nhìn hắn, không rõ đầu óc gã này lên cơn điên cái gì.

Vô Ngân đại sư vẫn chưa tức giận, thanh âm quanh quẩn trong điện: “Thí chủ lời ấy ý gì!”

Trương Nguyên Thanh chăm chú nhìn bóng lưng nạp y màu xanh, nói từng chữ một:

“Liệt Dương cùng Ám Ảnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận