Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2714: Thằng hề nhảy nhót (2)

“Tôi khác với Diệu trưởng lão vong ân phụ nghĩa, xem ở trên phần cậu từng cứu Đằng Nhi cùng Linh Quân, hôm nay mới đến đây gặp cậu.” Diệu Phong Vận dẫn đầu mở miệng, “Có việc nói thẳng.”

Trong thanh âm lộ ra một sự lạnh nhạt cùng cường thế người không liên quan hãy tránh lui.

Trương Nguyên Thanh mở miệng câu đầu tiên: “Cháu từng nghe audio của dì cùng Ma Quân.”

Nghe vào trong tai Diệu Phong Vận, loại phát ngôn bóc vết sẹo người ta này cực không hữu hảo, độ hảo cảm của cô đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn nhanh chóng hạ xuống, duy trì tư thế ngồi lười biếng, cười khẩy nói: “Thanh âm của dì dễ nghe không, cần kêu vài tiếng cho cháu đã nghiền hay không?”

Đừng chơi trò ám muội với tôi, Linh Quân sẽ tuyệt giao với tôi! Trương Nguyên Thanh mặt không đổi sắc:

“Dì không lỗi lạc như Đằng Nhi cùng Âm Cơ, cháu hôm nay gặp dì, không phải vì làm dì khó xử, mà là từ trong audio của dì cùng Ma Quân biết được một sự kiện.”

Khi nói chuyện, hắn trấn an địch ý cùng tức giận của Diệu Phong Vận.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nghe giọng điệu thành khẩn của hắn, sự không vui trong lòng Diệu Phong Vận nhanh chóng tiêu tán, liền tha thứ hắn, hỏi: “Chuyện gì?”

Trương Nguyên Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Cháu muốn phương pháp bồi dưỡng linh thực mẹ của Linh Quân để lại cho dì!”

Vẻ mặt Diệu Phong Vận đầy khó hiểu: “Cháu cần cái đó có tác dụng gì, nó cần kèm theo linh lực Mộc Yêu mới có thể có hiệu lực, không phải nghề nghiệp Mộc Yêu mặc dù đạt được cũng vô dụng.”

Dì, lòng hiếu kỳ đừng nặng như vậy, dễ dàng đưa tới tai họa... Trương Nguyên Thanh đang muốn thao túng cảm xúc của đối phương, để cô giao ra phương pháp bồi dưỡng, bỗng giật mình.

Trước mắt có Thái Âm phù hộ, phương pháp bồi dưỡng lại phải Mộc Yêu mới có thể nắm giữ, vì sao không mang hạt giống tới, bồi dưỡng ở nơi này?

Hắn có thể Dạ Du đến chỗ ở của Triệu trưởng lão, mang tới hạt giống, lại quay về nơi đây, như vậy, đã tiết kiệm rất nhiều lưu trình bộ sậu, cũng càng thêm bí ẩn.

Nghĩ đến đây, Trương Nguyên Thanh âm thầm thao túng cảm xúc của Diệu Phong Vận, tăng lên sự tò mò, tín nhiệm cùng gấp gáp của cô, sau đó nói: “Lý do cháu tạm thời không thể nói, nhưng việc này cực kỳ quan trọng, dì ở nơi này chờ một chút, cháu ra ngoài một chuyến.”

Nói xong, hắn rời khỏi tầng hầm ngầm, ở trong phòng khách gặp được Victoria, mời đối phương bố trí nghi thức, thi triển bí ẩn phù hộ cho mình.

Đợi nghi thức hoàn thành, Trương Nguyên Thanh hóa thành ánh sao như mộng ảo, rời khỏi biệt thự, ngự không phi hành, chạy tới chỗ ở của Triệu trưởng lão.

Cuồng phong đập vào mặt, nhà cao tầng đều ở dưới chân, càng tới gần nội thành, dòng xe cộ càng chen chúc.

Kinh thành tuy lớn, nhưng đối với Chúa Tể mà nói, cho dù đi ngang qua toàn bộ thành thị, cũng không cần bao lâu thời gian, rất nhanh, khu ngõ nhỏ xưa cũ kia đã xuất hiện ở trước mắt.

Đột nhiên, Trương Nguyên Thanh thấy khu ngõ nhỏ xưa cũ kia rút đi màu sắc, giống như một bức ảnh đen trắng, loại phai màu này nhanh chóng lan tràn, mang nhà cao tầng, xe, đường phố, vành đai xanh hóa toàn bộ bao phủ trong đó.

Trong chớp mắt, Trương Nguyên Thanh từ chỗ cao quan sát, toàn bộ thành thị đều biến thành một tấm ảnh đen trắng, bầu trời trong xanh cũng bịt kín một tầng màn che, chỉ có mặt trời quật cường tản mát ra ánh sáng mỏng manh.

Trong lòng hắn rùng mình, rất nhanh ý thức được, không phải thành thị dưới chân xảy ra vấn đề, mà là hắn đã xảy ra vấn đề.

Hắn bị bí ẩn rồi, ngăn cách với thế giới hiện thực.

Lúc này, hơi thở âm lãnh đập vào mặt, giống như mở ra cánh cổng Cửu U địa phủ.

Trong khu ngõ nhỏ cổ xưa kia bốc lên âm khí tận trời, luồng âm khí đó lên như diều gặp gió, ở trên bầu trời hóa thành một khuôn mặt che cả bầu trời.

Khuôn mặt giống như khói đen kia hờ hững quan sát Trương Nguyên Thanh.

Trong nháy mắt này, Trương Nguyên Thanh cảm giác Thái Âm, Tinh Thần cùng Thái Dương ba luồng lực lượng trong cơ thể đồng thời ngưng kết, mất đi sức sống.

Tín hiệu nguy hiểm thông qua thần kinh truyền vào đầu óc, adrenalin điên cuồng tiết ra, nhưng cơ bắp lại đang co rút, vô luận đầu óc điều động thân thể như thế nào, tứ chi đều cứng ngắc giống như người bại liệt.

“Linh, Linh Thác...”

Trương Nguyên Thanh dùng khớp hàm run lên, đọc ra cái tên này.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn!” Một tiếng cười khẽ quanh quẩn ở trong thiên địa: “Ngươi giống với Ma Quân, thật sự là thằng hề nhảy nhót.”

Trên không thành thị đen trắng, cả người Trương Nguyên Thanh cứng ngắc, cứng ngắc trên vật lý, trừ đầu óc còn có thể chuyển động, tứ chi căn bản không thể nhúc nhích.

Uy áp của thượng vị giả giống như ngọn núi lớn đè ở hai vai, khiến cơ bắp của hắn co rút, mồ hôi lạnh tựa như xả lũ.

Mình có bí ẩn phù hộ, Linh Thác làm sao khóa mục tiêu mình? Hắn là từ trong ngõ cũ đi ra, hắn đã biết sự tồn tại của hạt giống? Không có khả năng, đại bộ phận hành động của mình đều tiến hành ở trong bí ẩn, hắn không có khả năng từ trong dòng sông vận mệnh quan trắc được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận