Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1170: Âm Dương Chuyển Luân (5)

Một giây sau, Trương Nguyên Thanh linh thể xuất khiếu, bám vào trong chày Phục Ma, bắn nhanh ra.
“Phốc!”

Hào quang màu vàng nhạt xuyên qua nước biển như mực đặc, đâm vào trán âm thi áo bào tím, một vầng hào quang màu vàng óng chói lòa bùng nổ ở đáy biển, ở dưới nước đen thấp thoáng, tựa như một vầng mặt trời đen.

Âm thi áo bào tím thiêu đốt lửa màu vàng nhạt, con ngươi màu trắng nhanh chóng ảm đạm, biến thành một xác chết trôi bị tảo biển quấn quanh.

“Xử lý nó chưa, xử lý nó chưa, Nguyên Thủy Thiên Tôn tiểu tử cậu thực trâu bò nha.” Anh Gà Đỏ vui sướng bất ngờ kêu to.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn còn rất có cảm giác an toàn...” Tiếng Vân Mộng nhỏ giọng nói thầm vang lên.

Sau đó là Tự Do Chi Ưng như trút được gánh nặng cảm khái: “Nếu có thể đào hắn đến Thiên Phạt thì...”

Ý niệm nhanh chóng dừng lại.

Giọng nói nhẹ nhàng của Âm Cơ bao phủ các đồng đội lẩm bẩm: “Nguyên Thủy Thiên Tôn, xem xem Hạ Thụ Chi Luyến.”

Linh thể Trương Nguyên Thanh mang theo chày Phục Ma trở về thân thể, bằng vào tảo biển phản hồi, cảm giác được vị trí của Hạ Thụ Chi Luyến, ở dưới mạch nước ngầm thúc đẩy, tới bên cạnh cô.

Nữ huấn luyện viên lạnh lùng xinh đẹp lẳng lặng lơ lửng ở đáy biển, mắt trợn lên, vẻ mặt đọng lại ở trên mặt, môi đỏ mọng kiều diễm đã tái nhợt, khóe miệng cùng xoang mũi bám vào bọt khí nhỏ bé dày đặc.

Cô đã ngừng thở.

Lồng ngực của cô có một lỗ thủng, nửa trái tim còn sót lại không nhảy lên nữa.

Xin lỗi... Trương Nguyên Thanh nâng thân thể của cô, ánh mắt có chút ảm đạm.

Đột nhiên, con ngươi tĩnh mịch của Hạ Thụ Chi Luyến khẽ động, một mảng linh quang nhanh chóng lan ra, ngay sau đó, tiếng của cô xuyên thấu qua tai nghe truyền đến:

“So với xin lỗi, không bằng nghĩ cách cứu tôi trước. ‘Sống Lại’ của Mộc Yêu hình như không thể khiến tôi khởi tử hồi sinh, mau cứu tôi.”

Cô ấy còn sống? ! Trương Nguyên Thanh đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo vừa kinh ngạc mừng rỡ vừa mờ mịt, không kịp hỏi nhiều, một tay đặt thân thể Hạ Thụ Chi Luyến ở bụng, một tay khác xoay Quyền Trượng Sơn Thần, đặt đá quý ở ngực của cô, kích phát công năng chữa trị của đạo cụ.

Ánh sáng xanh lục nhu hòa sáng lên, đánh thức sinh cơ trong thân thể này, tu bổ vết thương.

Nhưng còn chưa đủ, Hạ Thụ Chi Luyến bị vết thương trí mạng, đã vượt qua cực hạn của Quyền Trượng Sơn Thần, Kiếm Khách lại là nghề nghiệp phòng thủ thấp máu mỏng.

Cũng may trong ô vật phẩm của Trương Nguyên Thanh còn giữ một ống sinh mệnh nguyên dịch lúc phó bản giết chóc còn lại.

Ở sau khi Quyền Trượng Sơn Thần đánh thức sinh cơ của Hạ Thụ, hắn lập tức lấy ra ống tiêm, đâm vào tĩnh mạch cổ trắng như tuyết của Hạ Thụ Chi Luyến, tiêm vào nửa ống.

Thu hồi nửa ống sinh mệnh nguyên dịch, tiếp tục kích phát công năng chữa trị của Quyền Trượng Sơn Thần, phối hợp sinh mệnh nguyên dịch chữa thương.

Nửa trái tim trong lồng ngực nhanh chóng sinh trưởng, máu thịt tái sinh, đẩy nước biển ra, bao trùm trái tim, tiếp theo cơ thịt đỏ hồng mọc ra, lại bị một tầng mỡ bao trùm, cuối cùng mới là da thịt trắng nõn nhẵn nhụi.

Áo ba lỗ bó sát người Hạ Thụ Chi Luyến rách nát, không bọc được máu thịt tái sinh, một quả cầu thịt đầy đặn duyên dáng yêu kiều trắng trợn triển lộ ở trước mặt Trương Nguyên Thanh.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, cô lúc ban đầu chưa chú ý tới những chi tiết nhỏ không đáng kể này, thẳng đến khi liếc thấy ánh mắt nhìn trộm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, mới đột nhiên phản ứng lại, vừa nâng tay che ngực, vừa từ trong lòng hắn giãy ra.

Trương Nguyên Thanh yên lặng cởi áo ngắn tay, nghiêng mặt, đưa qua.

Tiếng hai người hầu như đồng thời vang lên ở trong tai nghe:

“Xấu hổ quá!”

“Xấu hổ cái gì?” Anh Gà Đỏ bơi tới, vui vẻ nói: “Cô thế mà chưa chết, làm như thế nào vậy?”

Hạ Thụ Chi Luyến theo đề tài nói: “Tôi trước đó ngậm bảo châu sống lại của nghề nghiệp Mộc Yêu, các người biết đó, Mộc Yêu ở lúc gần chết, có một lần cơ hội sống lại. Nhưng thương thế của tôi quá nặng, đạo cụ cảnh giới Siêu Phàm không thể thật sự khởi tử hồi sinh, may có Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

“Như vậy à...”

“Cô thực sự gặp may mắn.”

“Rất thông minh nha.”

Tiếng lòng các đồng đội lần lượt vang lên.

Hạ Thụ Chi Luyến bỗng nhiên liếc lều trại dựng lên cao cao của Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái, vẻ mặt có chút cổ quái, có chút ngoài ý muốn.

Cô trái lại không ngờ, mình lại có sức quyến rũ lớn như vậy.

“Thì ra sức quyến rũ của mình lớn như vậy?” Tai nghe mang ý tưởng của cô chuyển hóa thành giọng nói.

Không, cái này không quan hệ với cô, là trả giá của đạo cụ... Khóe miệng Trương Nguyên Thanh giật giật, sau đó cũng bị tai nghe bán đứng.

“Hai người bọn họ đang nói tiếng lóng gì vậy?” Thanh âm hoang mang của Anh Gà Đỏ truyền đến.

Trương Nguyên Thanh đang muốn lấy lệ, chợt nghe Âm Cơ giọng điệu dồn dập: “Âm Dương Chuyển Luân.”

Đệch, còn có Âm Dương Chuyển Luân, thiếu chút nữa quên cái này... Trương Nguyên Thanh biến sắc, hai chân đạp một cái, hướng về chiến thuyền trụi lủi bơi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận