Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2703: Kỵ Sĩ xui xẻo (3)

Vừa nói không nhét củ khoai lang phỏng tay cho mình, vừa không lưu tình chút nào nhét... Trương Nguyên Thanh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thì ra tôi là người mang thiên mệnh?”

Triệu trưởng lão lắc đầu: “Nhân quả trên thân cậu loạn xị bát nháo, thêm nó không nhiều, bớt nó không ít. Còn nữa, tôi chưa quyết tâm đi cởi bỏ bí mật Phong Linh lưu lại, nhưng cậu có thể. Mọi người đều biết, Nguyên Thủy Thiên Tôn sinh ra đã kiệt ngạo, một thân phản cốt, tôi rất có lòng tin đối với phẩm tính của cậu.”

Hai người búng qua búng lại, cuối cùng vẫn để lại hạt giống ở tầng hầm ngầm.

Dù sao nó ở lại tầng hầm ngầm hơn hai mươi năm, trước sau không có việc gì, cách làm ổn thỏa nhất chính là duy trì nguyên dạng.

Trương Nguyên Thanh đáp ứng Triệu trưởng lão, hỗ trợ điều tra việc này, cùng hứa hẹn tuyệt không tiết lộ cho bất luận kẻ nào.

Quay về sân, Triệu Thành Hoàng lấy tiễn Nguyên Thủy Thiên Tôn làm lý do, cùng hắn kết bạn rời khỏi. Hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ cũ kỹ, hắn sốt ruột không chờ nổi hỏi: “Trong tầng hầm ngầm có cái gì?”

Trương Nguyên Thanh tức giận nói: “Tuy anh không phải chắt của tôi, lại cứ cố muốn dính nhân quả, nhưng tôi vẫn sẽ không nói cho anh.”

Triệu Thành Hoàng: “?”

Tùng Hải.

Trong phòng ngủ biệt thự vịnh Phó gia, bản thể Trương Nguyên Thanh lâm vào trầm ngâm.

Hắn bây giờ đã là người trong cẩu đạo, tất cả công việc đều giao cho phân thân xử lý, bản thể từ xa khống chế, ở dưới bối cảnh lớn Bán Thần không ra tay, gần như sẽ không có nguy hiểm.

Cấp bậc bây giờ của hắn, còn chưa đến mức khiến Bán Thần xuống sân.

Trở lại chuyện chính, Trương Nguyên Thanh phát hiện sự việc trở nên càng thêm khó bề phân biệt, vốn hoài nghi mục đích của Linh Thác là không cho hắn truy tra Sơn Hà Vĩnh Tồn, về sau hoài nghi mục đích chân thật của Linh Thác là ngăn cản hắn khai quật tầng hầm ngầm của Triệu trưởng lão.

Nhưng lúc rời khỏi Triệu gia tứ hợp viện, hắn lại ý thức được không đúng, mẹ đẻ của Linh Quân giao hạt giống cho Triệu trưởng lão bảo quản, việc này có Bí Ẩn phù hộ, Linh Thác không có khả năng biết.

Đã không biết, nói gì ngăn cản?

Liên bang Tự Do.

Biệt thự ven hồ, trong phòng ngủ có cửa sổ sát đất thật lớn, Địch Thái ngồi khoanh chân ở giường, ngực bụng phồng lên, xẹp xuống có tiết tấu, trong xoang mũi phun ra ánh sáng mờ nhạt màu đồng thau.

Trong thời gian này, hắn luôn vì phó bản mà chuẩn bị, cách phó bản một lần trước, đã trôi qua cả thảy tám tháng.

Dựa theo quy luật của Chúa Tể cấp 7, trong một năm, nhất định có một lần phó bản.

Cũng chính là nói, trong hai tháng tương lai, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể vào phó bản.

Địch Thái bây giờ giá trị kinh nghiệm là 95%, lại vào phó bản từ cấp C tới cấp A một lần nữa, liền có thể thuận thuận lợi lợi lên tới cấp 8.

Lấy điểm ẩn của hắn, phó bản lần này nhiều nhất chính là cấp A, xác suất đại khái là cấp B, vấn đề không lớn.

Mỗi một thiên tài ưu tú, đều nên học được khống chế điểm ẩn của mình, cam đoan mình mỗi lần tiến vào phó bản độ khó không vượt qua B, là phương thức thăng cấp ổn thỏa nhất.

Có thể cẩu mãi đến cấp 8, thậm chí cấp 9.

Trả giá là theo chu kỳ dài đằng đẵng của phó bản Chúa Tể để tính toán, cẩu đến cấp 9, có thể cần nửa thế kỷ, thậm chí lâu hơn nữa.

Không bao lâu, Địch Thái kết thúc minh tưởng, chuẩn bị đến bên ngoài rèn luyện kiếm kỹ cùng thể phách, đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng linh cảnh nhắc nhở:

“Ting! Bản đồ linh cảnh đang tải, 20 giây sau tiến vào linh cảnh, linh cảnh ngài lần này tiến vào là “Hoàng Hôn Của Kỵ Sĩ”, đánh số 16”

“Cấp bậc độ khó: S”

“Loại hình: Một người, loại tử vong !”

“Nhiệm vụ chủ tuyến: Sống sót 30 ngày, hoặc tiêu diệt toàn bộ kẻ địch.”

“Ghi chú: Không phải vật phẩm linh cảnh không thể mang vào.”

“Giới thiệu linh cảnh: Bóng tối bao phủ mặt đất, trăng máu buông xuống, ác ma trong bóng tối ùn ùn từ trong ngủ say thức tỉnh, chúng nó đã bao vây giáo đình!”

Sắc mặt Địch Thái “vù” tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra sự chấn động khó có thể tin, cùng với một tia tuyệt vọng.

Phó bản cấp S giai đoạn Chúa Tể?

“Điều đó không có khả năng, không có khả năng, điểm ẩn của mình chưa đạt tới ngưỡng cửa cấp S!”

Hắn không để ý tất cả lao ra khỏi phòng, rít gào: “Inory, phó bản của tôi buông xuống rồi, Hoàng Hôn Của Kỵ Sĩ cấp S...”

Hắn biến mất ở trong phòng, chỉ còn lại dư âm lượn lờ.

Nhà bà ngoại, trong phòng ngủ.

Trương Nguyên Thanh cùng Giang Ngọc Nhị sóng vai ngồi khoanh chân ở trước ti vi, mỗi người một cái tay cầm, ‘lách cách’ thao tác nhân vật ở trong trò chơi tung hoành ngang dọc.

Tiểu Đậu Bỉ ghé vào đỉnh đầu Giang Ngọc Nhị, đung đưa cái chân mũm mĩm ngắn ngủi, đôi mắt đen nhánh lấp lánh không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi, đôi tay nhỏ bé túm tóc Giang Ngọc Nhị, thân thể căng thẳng, một bộ tư thái thể nghiệm kiểu đắm chìm.

Hôm nay cuối tuần, Giang Ngọc Nhị không cần đi làm, liền kéo hắn chơi game.
Bạn cần đăng nhập để bình luận