Linh Cảnh Hành Giả

Chương 131: Mọi người đều phải chết (3)

Trương Nguyên Thanh đang nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy Tạ Linh Hi bên trái phía trước nằm úp sấp xuống, chui vào gầm xe, vài giây sau vui vẻ hoan hô: “Em tìm được chìa khóa xe rồi, ở gầm chiếc xe địa hình này.”
Cô nâng lên cánh tay trắng nõn mịn màng, giơ lên chìa khóa xe.

Đồng thời, cô ấn nút mở khóa trên chìa khóa.

Bãi đỗ xe yên tĩnh không tiếng động, xe chưa có bất cứ phản ứng gì.

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Linh Hi chuyển thành thất vọng, đáng thương nói: “Xe không ở gần em...”

Thấy thế, mọi người tiếp tục tìm kiếm, rất nhanh, Tề Thiên Đại Thánh cao giọng nói:

“Tôi tìm được chìa khóa xe rồi.”

Hắn ấn cái nút mở khóa, bên người “Tít tít” hai tiếng, đèn chiếu hậu lóe lên.

Mọi người ùa lên, mở ra bốn cánh cửa xe, từng ánh mắt lục soát bên trong xe một lần.

Xấu Hổ Làm Cha thất vọng nói: “Không có gì.”

“Chờ một chút...” Tạ Linh Hi tinh mắt, nửa thân trên nằm úp sấp vào thùng xe, vểnh cái mông nhỏ lên, từ dưới chỗ ngồi nhặt ra một tấm thẻ.

Đây là một tấm thẻ tính chất kim loại, mặt ngoài quét một tầng sơn vàng, ở giữa vẽ một đầm nước trong suốt.

Chăm chú nhìn cái thẻ này, trong mắt mọi người hiện lên một dòng tin tức:

“Dịch sinh mệnh nén”

“Loại hình: Nước thuốc”

“Công năng: Chữa trị”

“Giới thiệu: Nước thuốc ẩn chứa sinh mệnh lực khổng lồ, có thể trị liệu tất cả ngoại thương.”

“Ghi chú: Bởi vì là tiêu hao phẩm, không có bất cứ trả giá gì.”

“Dịch sinh mệnh nén?” Mắt Tây Thi sáng lên, “Tôi nhớ rõ sinh mệnh nguyên dịch là vật phẩm nghề nghiệp nhạc sĩ, không ngờ trong xe có thể tìm được tiêu hao phẩm, mọi người nói trong xe khác có phải cũng có hay không?”

Nếu như vậy, xác xuất bọn họ vượt ải thành công liền tăng lên rất nhiều.

Dịch sinh mệnh nén có liên quan với nhạc sĩ sao, mình nhớ rõ nhạc sĩ năng lực giai đoạn Siêu Phàm là ca hát mà... Trương Nguyên Thanh nhịn xuống xúc động hỏi, dù sao Vương Thái là hành giả có thâm niên từng trải qua rất nhiều linh cảnh, là đồng bạn tin cậy.

Nếu để các đồng đội biết nhân vật dẫn đầu đội ngũ, là một tay mơ lần thứ hai tiến linh cảnh, không biết sẽ cảm tưởng thế nào.

“Thu lại trước...” Trương Nguyên Thanh nhìn đếm ngược: “Tiếp tục tìm chìa khóa xe, thời gian để lại cho chúng ta không nhiều nữa.”

Mọi người một lần nữa phân tán, mau chóng tìm chìa khóa xe.

Trương Nguyên Thanh vừa tìm kiếm chìa khóa xe, vừa suy nghĩ:

“Vừa cho nhắc nhở vừa cho vật phẩm tiêu hao, trình độ hung hiểm của một cửa ải này chỉ sợ phải vượt qua đoán trước, hung thủ quá nửa cũng có thể cảm nhận ra, hi vọng hắn đừng giết người nữa, tận khả năng bảo toàn tính mạng đồng đội, bằng không nhà ma thực không có cách nào qua...”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không tìm được chiếc chìa khóa xe thứ ba nữa, các Linh cảnh hành giả càng lúc càng lo âu, bước chân tìm kiếm càng lúc càng vội vàng.

Đúng lúc này, Tề Thiên Đại Thánh luôn chú ý đếm ngược kinh hô:

“Đã đến giờ...”

Ngay sau đó, tiếng gầm hùng hồn của động cơ gừ từ nơi xa truyền đến, trong lòng mọi người run lên, theo tiếng nhìn lại, lối ra bãi đỗ xe ngầm xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Nó cao chừng hai mét, cả người bao trùm kim loại, có một đôi mắt tỏa sáng màu đỏ, trong tay cầm một cây cưa điện dài ba thước.

“Mọi người đều phải chết, mọi người đều phải chết!”

Trong loa ở ngực nó quanh quẩn thanh âm điện tử.

“Transformers? !” Tạ Linh Hi kêu lên.

“Ầm ầm ầm...”

Tiếng động cơ rít gào, lòng bàn chân Autobot trượt, gào thét lao qua khoảng cách mấy chục mét, lao như bay về phía mọi người.

“Tản ra!” Trương Nguyên Thanh rống to một tiếng.

Mọi người tựa như con ky bị bowling đánh trúng, đổ ào ra bốn phương tám hướng.

Tố chất thân thể Tạ Linh Hi tựa như không bằng mọi người, phản ứng chậm một nhịp, ở trong lúc né tránh bị người máy húc ngã, rên một tiếng, sau lưng va vào thân xe, trước mắt tối sầm, đau không thể đứng dậy.

Trong lỗ khí chỗ mắt cá chân Autobot phun ra khí thể, hóa giải quán tính, làm ra phanh gấp con người không làm được, giơ lên cưa điện trong tay, ra sức chém xuống.

Tiếng motor cưa điện vận chuyển, tựa như Thần Chết lẩm bẩm.

Cô gái nhỏ bị dọa sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tuyệt vọng.

Bịch bịch bịch... Trong tiếng bước chân ngắn ngủi gấp gáp, Xấu Hổ Làm Cha cúi thấp người, khởi xướng chạy như điên, dùng lưng vai hung hăng húc vào thân thể sắt thép của Autobot.

Sức lực có thể húc sập một bức tường của hắn, chỉ húc Autobot lảo đảo một cái.

“Bốp bốp bốp...”

Cưa điện sát bên cạnh người Tạ Linh Hi, chém vào mặt sàn xi măng, cưa điện chuyển động tốc độ cao, cắt ra trên mặt đất một đường nhỏ thật sâu.

Trương Nguyên Thanh lúc này cũng phản ứng lại, cơ bắp hai chân bành trướng, bùng nổ ra tốc độ trước nay chưa từng có, hắn lao tới bên cạnh Tạ Linh Hi, túm bả vai cô bé, kéo về phía sau, ném cho Tây Thi phía sau, đồng thời ôm lấy cái tay cầm cưa điện của Autobot, quát:

“Cùng tiến lên! Đoạt lấy vũ khí của nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận