Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2735: Ám sát (1)

Phó Thanh Dương bước nhanh đến phía trước, từ trong tay sĩ tốt tiếp nhận sổ con, mở ra xem, mắt nheo lại.

Hắn nhìn về phía đồng bạn, cau mày nói:

“Mật báo nói, Bắc triều điều động một tiểu đội ám sát lẻn vào quốc đô, mặt khác, trong hoàng cung có thể có gián điệp ẩn núp, mục tiêu của bọn họ là ám sát hoàng đế Nam triều.”

Ma Nhãn Thiên Vương vừa ngồi xuống một lần nữa vỗ bàn đứng lên: “Lập tức lui giữ quốc đô.”

Nói xong, lại một sĩ tốt vội vàng đi vào:

“Nguyên soái, tướng sĩ trong quân đột nhiên tiêu chảy nôn mửa, nghi ngờ trúng độc.”

Không đợi Phó Thanh Dương đáp lại, tường thành truyền đến tiếng nổi trống, cùng tiếng hô loáng thoáng:

“Độc trùng, tất cả đều là độc trùng...”

Phó Thanh Dương dẫn theo năm đồng đội chạy ra khỏi doanh trại, phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy đàn côn trùng đông nghìn nghịt bao phủ ở trên không quân doanh, phát ra tiếng vỗ cánh “Ong ong”.

Phó Thanh Dương nheo mắt nhìn kỹ, côn trùng bay múa đầy trời giống như muỗi bay, nhưng so với muỗi lớn hơn vài lần, toàn thân màu máu, cái vòi thon dài lộ ra hào quang kim loại, giống như những cây kim sắc bén.

Các binh sĩ ôm đầu, ở trong đàn côn trùng bao phủ tả xung hữu đột, lần lượt kêu thảm ngã quỵ, điên cuồng gãi mặt, ngực, gãi da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.

Có binh lính trốn trong phòng, đóng cửa sổ, đàn côn trùng tựa như ruồi bọ đốt cả cửa sổ, ý đồ trong khe hở chui vào.

Cao thủ trong quân triển lộ thủ đoạn, Hỏa Sư khống chế rồng lửa uốn lượn bay lên không trung đốt cháy đàn côn trùng, Thủy Quỷ khiến nước giếng chảy ngược ra, ngưng tụ thành những bàn tay khổng lồ bắt lấy đàn côn trùng, nhưng cổ trùng tốc độ rất nhanh, hiệu quả không lý tưởng.

Mộc Yêu thì đốt hương liệu đuổi côn trùng, muốn thông qua mùi để đuổi cổ trùng.

Ngoài thân Thiên Hạ Quy Hỏa “Vù” dâng lên ngọn lửa, triệu hồi ra lửa bao trùm toàn thân, bước đến trước một thi thể, tập trung nhìn vào, chỉ thấy thi thể khô quắt, đại bộ phận máu tươi đều bị hút khô, miệng vết thương vỡ ra dính một chuỗi trứng côn trùng màu đỏ.

Trứng côn trùng trong suốt lấp lánh, sinh mệnh thể bên trong đang nhanh chóng thai nghén, nhanh chóng trưởng thành.

Trong lòng Thiên Hạ Quy Hỏa phẫn nộ, bắn ra một ngọn lửa, đốt trứng côn trùng cùng thi thể thành tro tàn, cao giọng nói: “Những cổ trùng này chẳng những sẽ hút máu người, chúng nó còn có thể bám ở trên thi thể, nhanh chóng sinh sôi nảy nở. Phải mau chóng tiêu diệt đàn côn trùng, bằng không toàn bộ thành Lâm Hạ đều xong rồi.”

Lời của hắn khiến những cao thủ trong quân tâm tình trầm xuống.

“Khó trách mấy ngày nay quân đội Bắc triều luôn án binh bất động, thì ra đang bồi dưỡng cổ trùng, muốn dùng loại thủ đoạn hạ lưu này không đánh mà thắng, tiêu hao binh lực của chúng ta.”

Linh Quân ‘a’ một tiếng, mở ra hòm đồ, lấy ra một cây sáo trúc xanh biếc, thổi lên ‘Ô ô !’.

Tiếng sáo càng bay càng cao, bay lên bầu trời, bay vào núi rừng.

trong khoảnh khắc, trong thành Lâm Hạ chim chóc chen chúc bay đến, hướng về doanh trại bên này hội tụ, trong núi rừng liên miên ngoài thành cũng lao vút lên một đàn chim đông nghìn nghịt, cuồn cuộn bay tới.

Đàn chim lượn qua lượn lại ở trên không doanh trại, khi thì lao xuống, khi thì bay cao, truy đuổi muỗi tán loạn khắp nơi.

Không đến một khắc đồng hồ, cổ trùng tập kích doanh trại đã bị ăn sạch sẽ.

“May mắn chưa vào mùa đông, bằng không cổ trùng rất khó xử lý.”

Vẻ mặt ngưng trọng của Phó Thanh Dương hơi giãn ra, tốc độ nói cực nhanh hạ đạt mệnh lệnh: “Thiên Hạ Quy Hỏa, Triệu Thành Hoàng, hai cậu dẫn người thu dọn thi thể. Ma Nhãn, cậu lên tường thành tọa trấn, ổn định lòng quân. Linh Quân, Hạ Hầu Ngạo Thiên xử lý chuyện sĩ tốt trong quân trúng độc.”

Nói xong, hắn ngự kiếm bay lên, lao vút lên trời, để lại một câu lạnh như băng: “Tôi đi gặp cao thủ Bắc triều một chút.”

Đám người Linh Quân biết Phó Thanh Dương là muốn lấy sức một người kiềm chế quân đội Bắc triều, chế tạo hỗn loạn, để đối phương không thể ở lúc này công thành, vì thế không dám lãng phí thời gian, bắt đầu nhanh chóng hành động.

Sau nửa canh giờ, năm người xử lý xong công việc quay về quân doanh, thấy Phó Thanh Dương cởi trần ngồi ở bên cạnh bàn, quấn băng gạc, bộ dáng bị thương không nhẹ.

“Bị thương rồi?” Linh Quân lập tức chạy lên xem xét thương thế.

“Vết thương nhẹ.” Phó Thanh Dương khoát tay, vừa không để Linh Quân sờ mó ở trên người mình, vừa tiếp nhận đan dược Hạ Hầu Ngạo Thiên đưa vừa nói:

“Tôi đánh một trận với đám cao thủ Bắc triều, phát hiện một sự thật làm người ta rất nặng nề, cao thủ trong quân Bắc triều đông gấp mấy lần bên ta, mặt khác Cự Khuyết quân Hữu thống lĩnh là Vụ Chủ cấp 8, thực lực kém tôi một chút.

Cho dù tôi dùng ra chiêu thức toàn thân, cũng chưa thấy vị đệ nhất cao thủ bắc cảnh Thác Bạt Quang Hách trong truyền thuyết kia, bởi vậy có thể thấy được, Thác Bạt Quang Hách có xác suất đại khái là cấp 8 đỉnh phong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận