Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1341: Tình báo (2)

Trương Nguyên Thanh có thể tìm được, huyết mạch gần nhất, là ông chú của phụ thân Trương Tử Chân một chi đó, cũng chính là em trai của cụ.
Hắn đỗ xe ở ven đường, theo ký ức lúc còn bé, về tới ‘thôn’ lúc trước ở lại, ở ven đường rộn ràng nhốn nháo túm được một bác gái tóc hoa râm, đang đủng đỉnh, dùng giọng địa phương Tùng phủ hỏi

“Trương Quốc Quân bây giờ ở nơi nào?”

“Trương Quốc Quân?” Bác gái ngẩn ra vài giây, nhất thời chưa phản ứng lại, “Tôi không biết.”

“Ngài là người thôn Cát An nhỉ, sao có thể không biết chứ, Trương Quốc Quân đó, là cùng một thế hệ với phụ thân ngài.” Dù sao niên đại quá mức xa, Trương Nguyên Thanh làm ra nhắc nhở.

Bác gái lúc này mới phản ứng lại, trước kia trong thôn là có một vị trưởng bối như vậy, kinh ngạc đánh giá hậu sinh trẻ tuổi trước mắt:

“Cậu tìm ông ấy? Ông ấy đã chết rất nhiều năm.”

“Cháu là thân thích của ông ấy, ông ấy là ông chú của cha cháu.” Trương Nguyên Thanh giải thích.

Thì ra là người một nhà... Bác gái chợt cảm thấy thân thiết, chỉ vào phía sau, nói:

“Con trai ông ấy ở 207 tòa 18, 208, 209 cũng là người trong nhà bọn họ, nhưng ở 207, 208, 209 cho thuê rồi. Ài, con ông ấy mấy năm trước cũng mắc ung thư chết rồi, cậu tìm cháu nội ông ấy.”

Nói xong, bác gái thử nói: “Cha cậu là?”

“Cha cháu Trương Tử Chân.”

Bác gái dùng sức ‘Ồ’ một tiếng, dùng một loại giọng điệu nghiến răng nghiến lợi nói:

“Cháu là con trai Trương Tử Chân, ta nghĩ chút... Nhớ ra rồi, mẹ cháu không phải mang theo cháu tái giá sao?”

“Không tái giá, mẹ cháu là đưa cháu về nhà mẹ đẻ.” Trương Nguyên Thanh thầm nhủ tuy không nhớ rõ, nhưng bác gái năm đó là cùng thôn với mình, vừa lúc hỏi một chút chuyện lão ba, liền nói:

“Ngài còn nhớ cha cháu sao?”

“Thằng nhãi lừa đảo đó ai không nhớ chứ, nói mình là Tử Vi đại đế chuyển thế, xem bói lừa tiền cả thôn.” Giọng điệu bác gái lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi:

“Năm đó còn gạt tôi nói, nhà tôi phong thủy không tốt, có tà sát, cho nên đầu ngón chân bạn già của tôi mới sẽ đau, đó là quỷ ôm lấy chân, cần dùng nước tiểu đồng tử của nó tưới bảy bảy bốn mươi chín ngày, một ngày hai đồng.”

“Về sau đau chịu không nổi, đi bệnh viện khám, mới biết được là gout. Thằng nhãi chết tiệt, tè bạn già của ta mỗi ngày đầy mùi nước tiểu. Mọi người trong thôn đều từng bị nó lừa.”

Có người đã chết, nhưng còn sống ở trong lòng người khác, mỗi khi nhớ tới liền tức đến nhảy cẫng lên.

Đều trôi qua rồi trôi qua rồi, để chuyện cũ theo gió mà tan đi... Trương Nguyên Thanh vội nói:

“Bác gái, ngài bận đi, không quấy rầy nữa.”

Vội vàng đào tẩu.

Quay về bên cạnh xe, lấy ra lễ vật ‘vặt’ được, lại đi bên đường mua một túi quả hai cây thuốc, Trương Nguyên Thanh dọc theo phương hướng bác gái chỉ điểm, tìm được phòng 207 tòa 18.

“Kính coong! ! !”

Hắn ấn vang chuông cửa.

Một lát sau, cửa phòng trộm mở ra, phía sau cửa là một người trung niên ngoài bốn mươi, dáng người hơi mập, bọng mắt có chút phù thũng, đánh giá người xa lạ ở cửa, hỏi:

“Cậu tìm ai?”

Trương Nguyên Thanh cố gắng nhìn chằm chằm người trung niên, muốn từ trong đầu nhớ lại khuôn mặt này, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng.

“Cháu là con trai Trương Tử Chân, Trương Nguyên Thanh.” Hắn tự báo thân phận.

“Con trai Tử Chân...” Người trung niên rõ ràng ngẩn ra, sau đó sắc mặt đột nhiên kích động hẳn lên, vừa bất ngờ vừa vui vẻ, nói:

“Cháu cũng đã lớn như vậy? Đến đến, vào nhà ngồi, vào nhà ngồi.”

Trương Nguyên Thanh cầm bao lớn bao nhỏ quà vào phòng khách, vừa ngồi xuống ở sô pha, vừa nói:

“Chú, không cần rót nước, cháu ngồi một lát là đi luôn.”

Đồng thời vừa giới thiệu quà mình mang đến, cái gì rượu whisky giá trị hơn 100 ngàn, xì gà Cohiba bản giới hạn một cây 5000 tệ, một cái chân giò hun khói 3-40 ngàn.

“Mang quà quý trọng như vậy làm cái gì, bảo chú làm sao không biết xấu hổ nhận chứ.” Người trung niên nghe mà ngẩn ra.

“Mẹ cháu đầu tư bất động sản kiếm được chút tiền, bảo cháu đến thăm ngài, cuối năm cháu phải xuất ngoại, sau này mộ cha cháu phải dựa vào ngài chăm sóc. Thời điểm tiết thanh minh đi thăm chút, đỡ cho ông ấy tịch mịch.”

Trương Nguyên Thanh bịa đặt rất thuận mồm.

Người trung niên lúc này mới miễn cưỡng nhận lấy, cảm khái nói:

“Xuất ngoại à, xuất ngoại tốt, bây giờ kẻ có tiền đều muốn xuất ngoại. Ài, năm đó mẹ cháu dẫn cháu về nhà mẹ đẻ, đi một lần là mười mấy năm, cũng không trở lại thăm chút. Nhưng cũng quả thật không có gì để thăm, Tử Chân ở bên này lại không có anh chị em...”

Hai người nói chuyện phiếm một phen, Trương Nguyên Thanh mới biết được chú tên Trương Tử Đào, là anh họ bà con xa của phụ thân.

“Cháu nghe mẹ nói, ông ấy lúc còn nhỏ từng ở trong đạo quan?” Trương Nguyên Thanh bắt đầu tìm hiểu quá khứ của phụ thân.

Hắn lần này về quê, chủ yếu là muốn đánh thăm dò hai việc, một là chân tướng cái chết, hai là kẻ thù của phụ thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận