Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1125: Màu lót tính cách (3)

Bác sĩ Tôn vội vàng truy hỏi: “Vậy bây giờ thế nào?”

Trương Nguyên Thanh chậm rãi nói: “Tôi đại khái vẫn sẽ nhịn.”

Đại khái vẫn sẽ nhịn, chính là nói, cũng có khả năng thay trời hành đạo... Bác sĩ Tôn gật gật đầu, mang đề tài kéo dài ra, hướng dẫn từng bước nói:

“Không thể phủ nhận, trên đời này khắp nơi tồn tại cường quyền, công bằng cùng chính nghĩa cũng là tương đối mà nói. Một người trưởng thành có lịch duyệt xã hội cùng từng trải đời phong phú, thường thường rất khó tẩy não, bởi vì bọn họ từng thấy quá nhiều bất công cùng bóng tối, không tin tưởng tốt đẹp nữa. Cậu cảm thấy thế nào?”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu: “Tuy ông đang gài tôi nói, nhưng tôi tán thành cách nói của ông.”

“Không, không phải gài lời, là tâm sự!” Bác sĩ Tôn sửa đúng một câu, sau đó nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn tiếp tục nói:

“Bởi vì lòng người chính là như thế, trong nhân tính có một mặt tốt đẹp, nhưng cũng có cực độ ích kỷ cùng bóng tối. Một người có được quyền lực, hắn nhất định sẽ mưu phúc lợi cho mình, mưu phúc lợi cho người nhà, như vậy hắn sẽ cướp đoạt người không có quyền lợi, vì thế bóc lột cùng áp bách liền sinh ra.”

Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi nói tôi rất vô lực, bởi vì tôi không thể thay đổi nhân tính.”

Bác sĩ Tôn bước đầu hiểu biết tâm tính Nguyên Thủy Thiên Tôn, nắm bắt được tâm lý của hắn, quyết đoán tiến vào bước thứ ba, dẫn đường.

Hắn nói:

“Đúng vậy, nhân tính không thể thay đổi, vậy vì sao không thử cùng tồn tại với nó nhỉ, chúng ta có thể dùng góc độ lý tính hơn khách quan hơn đối đãi âm u trong nhân tính.

“Cậu cảm thấy thế nào?”

Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Trương Nguyên Thanh nở nụ cười, hắn nhìn lại bác sĩ Tôn, nói từng chữ một: “Tôi dựa vào cái gì phải cùng tồn tại với nó?”

Bác sĩ Tôn ngây cả người.

...

“Không có khả năng!”

Cẩu trưởng lão cất cao giọng: “Tuy ta chưa phát hiện khí tức nguyền rủa ở trên người hắn, nhưng hiệu quả ngươi muốn đã đạt tới, Nguyên Thủy đúng là trong khoảng thời gian ngắn, trở nên cực đoan cùng quái đản, đây là sự thật khách quan.”

Ma Nhãn Thiên Vương lộ ra nụ cười quỷ dị, nói:

“Nhớ rõ lời hắn ngày đó đến gặp ta từng nói đi.”

Cẩu trưởng lão hơi nhớ lại, “Hắn nói, tham lam mới là bản tính con người, chúng ta phải nhìn thẳng vào bản tính nhân loại, nhìn thẳng vào những mặt u ám kia. Trừng ác dương thiện, đồng thời cũng cần học được sống chung với lũ, ta rất thưởng thức đoạn lời này của hắn, rất lý trí, đây là đúng.”

Ma Nhãn Thiên Vương cười phá lên:

“Rắm chó, hắn đó là nói nhảm, hắn đang lừa dối ngươi, không, hắn đang lừa dối chính hắn.”

“Ngươi có ý tứ gì!” Vẻ mặt Cẩu trưởng lão ngưng trọng.

Ma Nhãn Thiên Vương hỏi ngược lại:

“Ngươi biết ta vì sao coi trọng Nguyên Thủy Thiên Tôn không? Ta với hắn lại không quen, hiểu biết không nhiều, ta quả thật rất thưởng thức hắn chưa từng lấy quyền lực mưu lợi riêng, chưa từng ức hiếp người lương thiện, hơn nữa dũng khí nguyện ý vì công nghĩa tử đấu với kẻ ác.”

“Nhưng người như vậy, tuy vô cùng hiếm có, ta hao hết tâm tư đi tìm, vẫn có thể tìm được không ít. Nhưng ta chưa bao giờ ưu ái một người như thế, lại càng chưa từng coi một nhân sĩ chính nghĩa là người đồng đạo.”

“Duy chỉ có ngoại lệ đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

Cẩu trưởng lão lâm vào trầm mặc, ông suy tư hồi lâu, trong lòng mơ hồ có suy đoán:

“Ý của ngươi là...”

Ma Nhãn Thiên Vương điên cuồng cười lên:

“Bởi vì hắn chính là một người như thế, láu cá là màu sắc tự vệ hắn che giấu sự cố chấp của mình, lý tính là ngụy trang hắn dùng để tê liệt bản thân cùng người ngoài.”

“Hắn là một tên điên cực độ cố chấp, trong mắt hắn cất giấu mãnh thú, lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn, ta đã từ trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn ngửi được mùi của đồng loại, cho dù hắn ngụy trang rất tốt.”

“Hắn nhất định là đồng bạn của ta, chúng ta sẽ ở trên đường thanh tẩy thế giới dắt tay cùng tiến, cuối cùng sáng tạo một thế giới không có áp bách, không có cường quyền, thật sự công bằng công chính.”

Tiếng cười phấn chấn của Ma Nhãn quanh quẩn trong phòng.

Dựa vào cái gì phải cùng tồn tại với nó? Bác sĩ Tôn dại ra hồi lâu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh:

“Cậu biết mình đang nói cái gì không? Đoạn lời này của cậu, so với Ma Nhãn có gì khác nhau?”

Khác nhau lớn nhất chính là tôi lý trí, hắn không đủ lý trí. Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, nói:

“Tôi biết, lời này tỏ ra rất cực đoan. Ừm, tôi đưa cái ví dụ, bác sĩ Tôn, nếu ông ở trên đường nhìn thấy một bãi cứt chó, mà ông lại vừa vặn có thời gian cùng công cụ dọn sạch rác rưởi, ông sẽ lựa chọn dọn dẹp nó không?”

“Tôi sẽ!” Bác sĩ Tôn gật đầu.

“Cho nên, khi tôi còn là người thường, tôi chỉ dám ở trong lòng oán giận một ít bất công, bởi vì tôi biết mình bất lực. Nhưng khi tôi có năng lực quét sạch những dơ bẩn cùng ô uế đó, tôi dựa vào cái gì còn phải nhịn? Dựa vào cái gì còn phải cùng tồn tại? Cùng tồn tại là một loại thỏa hiệp dưới bất lực.” Trương Nguyên Thanh kể ra nội tâm chân thật của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận