Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2857: Xưa nay chinh chiến mấy người trở về (3)

Đột nhiên, tiếng dòng nước xiết ‘Ào ào’ vang lên, ngoài thành xuất hiện một khúc sông lớn, nước sông hội tụ thành dòng, sóng dâng trào cuồn cuộn, nhấc lên một rồi lại một cơn sóng lớn so với tường thành còn cao hơn.

Phó Thanh Dương cầm trong tay một cái ấn tối đen như mực, đứng giữa sóng mãnh liệt, nguy nga bất động, nước sông đẩy đi sương mù dày đặc, khiến nó lơ lửng ở mặt nước.

Thuấn di, hóa sương mù các năng lực của Vụ Chủ ở trong sương mù nồng đậm, nhất thời trở thành thùng rỗng kêu to.

Thác Bạt Quang Hách bay lên cao cao, chân đạp hư không, ánh mắt âm trầm quan sát Phó Thanh Dương trong nước, lại không thể làm gì được.

Đạo cụ trong tay Phó Thanh Dương là Hà Bá Ấn của Thái Cầm Hạc, đạo cụ loại quy tắc.

Đạo cụ này ở trong tay Thủy Quỷ có thể phát huy ra thực lực thật sự, đến chỗ hắn dùng để khắc chế sương mù dày đặc dư dả có thừa.

“Cho rằng làm rùa đen rút đầu, bổn soái liền không có cách nào trị ngươi?” Thác Bạt Quang Hách lao đầu xuống nước.

Không bao lâu, trong nước truyền đến tiếng vang lớn như sấm rền, làn sóng đục ngầu lao lên không trung, cuốn đi mấy chục trượng, cả khúc sông tựa như sôi trào.

Qua một khắc đồng hồ nữa, sương mù dày đặc tràn ngập ở trong thành ngoài thành tán đi, mực nước cũng nhanh chóng hạ xuống.

Hai vị Chúa Tể đồng thời triệt hồi lĩnh vực.

Thác Bạt Quang Hách tất nhiên đánh bó tay bó chân, phi kiếm, kiếm thuật, kiếm khí của Phó Thanh Dương, ở đáy nước cũng chịu quấy nhiễu, không thể phát huy toàn lực.

Hai bên ở trên đường cái đầy bùn lầy lại lần nữa chém giết, vứt bỏ kỹ năng, đạo cụ lòe loẹt, lấy phương thức cận chiến liều mạng.

Cú đấm của Thác Bạt Quang Hách rít gào ở trên cánh đồng bát ngát, ngẫu nhiên một cú đấm đánh trúng tường thành, liền tạo thành vết nứt khoa trương, kiếm khí của Phó Thanh Dương cũng như thế, kiếm khí tan vỡ chém tường thành, đá lăn cuồn cuộn.

Đầu tường không có một bóng người, các thủ quân đã rút đến dưới thành, trước đó ở trong sương mù dày đặc chết cả mảng lớn, sau đó lại bị chiến đấu của hai người lan đến, thương vong một mảng.

Cuối cùng là Thác Bạt Quang Hách thi triển Con Mắt Mê Hoặc dẫn phát các sĩ tốt phát điên tập thể.

Thật sự trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!

Trong quá trình này, Trương Nguyên Thanh vẫn luôn đánh trống không ngừng, chỉ có tiếng trống không ngừng, trận chiến đấu này mới có thể tiến hành tiếp, mới có cái để đánh.

Sau khi một cú đấm thẳng lực lượng lớn đẩy lui Dương Sách, Thác Bạt Quang Hách lau vết máu trên ngực, thanh âm trong uy áp xen lẫn khinh miệt:

“Kiếm Khách chú ý tốc chiến tốc thắng, một khi lâm vào khổ chiến, liền mất nhuệ khí, kiềm tỏa mũi nhọn, kiếm khí của ngươi có chỗ suy yếu. Dương Sách, mặc dù có tiếng trống giúp đỡ, ngươi cũng không giết nổi ta. Mà bổn soái có thể dễ dàng tiêu hao chết ngươi.”

Thanh Dương vốn là lấy yếu chống mạnh, đối phương lại là Viễn Cổ Chiến Thần khí lực vô cùng vô tận, cho dù tiếng trống áp chế, không còn ở đỉnh phong, muốn chiến thắng, giết chết, cũng muôn vàn khó khăn.

Đây chính là Chúa Tể cấp 9.

Tầng cấp càng cao, càng khó vượt cấp, huống chi cấp 9 đã tiếp cận trần nhà của linh cảnh hành giả.

Thác Bạt Quang Hách bắt đầu chạy như điên, hướng về Phó Thanh Dương phát động xung phong, phương thức tiến công đơn giản mộc mạc, lại cho người ta một loại cảnh tượng trực diện thiên quân vạn mã xung phong.

Đổi thành nghề nghiệp khác, nhất định sẽ lựa chọn né tránh lui nhường, không dám trực diện mũi nhọn của hắn, nhưng Phó Thanh Dương càng muốn cứng đối cứng. Hắn không cho phép mình lùi bước, lùi bước thì không phải Phó Thanh Dương.

Hai tay Phó Thanh Dương bấm kiếm quyết, phi kiếm gào thét mà đến, đầu đuôi nối liền, tụ thành đường thẳng, trên một đường, thần quỷ lui tránh.

Thác Bạt Quang Hách lao đầu về phía mũi kiếm, đúng lúc này, tiếng trống bỗng nhiên khựng lại.

Đầu tường, ấn đường Trương Nguyên Thanh biến thành màu đen, trên trán ngưng kết một luồng khí tức suy bại u ám.

Khí tức của hắn nhanh chóng trượt dốc, khí huyết suy yếu, dưới nách đổ mồ hôi, thân thể hôi hám, vẻ mặt mỏi mệt.

Thiên Nhân Ngũ Suy!

Trả giá chém giết quốc sư đã xuất hiện.

Phành phành!

Phi kiếm một cây tiếp một cây nứt gãy, thần binh chém sắt như chém bùn, lại không đâm thủng được xương trán vị Bắc triều đệ nhất võ phu này.

Khí tức tăng vọt, Thác Bạt Quang Hách như dòng nước xiết tràn tới, nháy mắt lao tới trước mặt Phó Thanh Dương, tung một cú đấm, không khí nổ tung.

Biến cố bất thình lình khiến Phó Thanh Dương bất ngờ không kịp phòng bị, trong lúc gấp gáp tụ tập kiếm khí, ngưng ở đầu ngón tay điểm về phía nắm tay đánh tới.

Một tiếng nổ lớn vang lên, sóng xung kích bẻ gãy nghiền nát khuếch tán, chấn động tường thành nứt nẻ run rẩy.

Ngón tay kiếm nổ thành thịt vụn, Thanh Dương bay ngược ra ngoài, hai cánh tay vô lực buông thõng.

Vừa rồi một cú đấm đó, chẳng những chấn vỡ hai cánh tay hắn, quyền lực nhập vào cơ thể đến còn chấn động tâm mạch của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận