Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1854: Hạ Hầu Ngạo Thiên bành trướng (1)

Theo kinh tế phát triển tốc độ cao, Thái Nhất môn có tổng bộ mới, tứ hợp viện biến thành căn hộ lớn, khu thành thị cũ biến thành tiểu khu sa hoa thời thượng.
Mọi người lục tục dọn đi, nhưng các trưởng lão lớn tuổi vẫn như cũ ở trong ngõ nhỏ, ở trong tứ hợp viện tràn ngập cảm giác lịch sử.

Bọn họ ở nơi này sắp một thế kỷ rồi, cũ kỹ giống như tòa nhà.

Tới tứ hợp viện của ông, Triệu Thành Hoàng phanh xe, đỗ xe điện ở cửa, gõ vang cửa tứ hợp viện.

“Kẽo kẹt !”

Cửa sân tự động mở ra, linh phó đứng ở phía sau cửa hướng về Triệu Thành Hoàng hành một lễ.

Màn đêm buông xuống, trong tòa nhà cổ tràn ngập khí tức niên đại tám mươi của thế kỷ trước, Triệu trưởng lão ngồi dưới tàng cây, đánh cờ với một ông lão tóc bạc trắng tương tự.

“Ông!” Triệu Thành Hoàng khom người nói.

Triệu trưởng lão “Ừm” một tiếng: “Lão Tiền, ông về nhà trước.”

Ông lão tóc bạc trắng khẽ gật đầu, hóa thành một làn khói bay về phía căn phòng.

Triệu trưởng lão chỉ chỉ đối diện, ra hiệu hắn ngồi xuống, ánh mắt lại vẫn như cũ không rời bàn cờ: “Trở về rồi?”

Triệu Thành Hoàng gật gật đầu: “Thu hoạch không nhỏ, muốn mời ông thay cháu chuẩn bị tài liệu, cháu muốn luyện một âm thi cấp 5.”

“Phó bản nào?”

“Cấp S!”

Triệu trưởng lão rốt cuộc ngẩng đầu lên, cười cười, “Đối với cháu mà nói, phó bản cấp S vẫn quá nguy hiểm, nhưng theo Nguyên Thủy Thiên Tôn đi vào, thì ổn cả, đi theo yêu nghiệt cùng nhau lăn lộn, ít nhiều có thể dính chút yêu khí.”

Đổi làm trước kia, ông khen Nguyên Thủy Thiên Tôn như vậy, trong lòng Triệu Thành Hoàng khẳng định sẽ không phục.

Nhưng dần dần, hắn đã không có bất cứ cảm giác gì nữa, có thể là đã quen, cũng có thể là giao tình dần sâu, liền không ghen tị nữa.

Triệu trưởng lão nói: “Luyện thi không vội, buổi tối nói sau, xem thế cờ này của ông.”

Lão chỉ vào một quân đen, hỏi: “Nó nên làm thế nào cho phải! Ông là tiếp tục đặt quân, hay là bỏ không để ý?”

Triệu Thành Hoàng chăm chú nhìn qua, quân đen kia bị quân trắng bao vây nhiều vòng, chỉ để lại một con đường chạy trốn, nhưng nhiều nhất hai bước, sẽ bị quân trắng thắt cổ.

Nghĩ một chút, Triệu Thành Hoàng nói: “Tiếp tục đặt quân, sợ là phải bồi thêm hai quân nữa.”

Triệu trưởng lão thở dài: “Đúng vậy, phải bồi thêm hai quân nữa, Tiểu Tôn hẳn là cũng đang phiền não chuyện này.”



“Bớt lui tới với Nguyên Thủy Thiên Tôn!” Dưới tàng cây hòe, Tôn trưởng lão khiển trách.

Trong lòng Tôn Miểu Miểu bế một cô bé, một tay khác cầm điện thoại di động, vừa nói chuyện phiếm, vừa bật lại ông nội:

“Ai cần ông quản.”

Tôn trưởng lão trên xích đu giận dữ: “Con bé chết tiệt, cánh cứng cáp rồi phải không?”

Thấy ông nội tựa như thật sự tức giận rồi, mà không phải cười đùa mắng yêu, Tôn Miểu Miểu lập tức sửa lời, cười hì hì nói:

“Biết rồi biết rồi, nhưng mà ông nội, theo Nguyên Thủy Thiên Tôn lăn lộn có lợi lắm, so với gặp phải coi tiền như rác còn thích hơn. Ông xem, cháu vừa vượt qua phó bản cấp S, ông vừa rồi cũng nói những lệnh bài kia có thể khiến cháu vượt cấp chiến đấu, đều là con bài chưa lật giữ mạng nha.”

Tôn trưởng lão đánh giá cháu gái bên cạnh, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, mang một chút nét mũm mĩm trẻ con, cười lên lộ ra hàm răng đều tăm tắp, mắt vừa tròn vừa sáng, trong bất tri bất giác, con bé đã thành đại cô nương rồi.

“Ài!” Lão Tôn thở dài một tiếng: “Miểu Miểu à, cháu năm nay hình như 24 rồi?”

“Vâng.” Tôn Miểu Miểu nhéo nhéo khuôn mặt bé gái trong lòng, đây là đứa bé trên cây hòe, bạn chơi lúc còn nhỏ của cô.

“Đã tới tuổi cập kê rồi.” Tôn trưởng lão nói: “Cháu cảm thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn thế nào, trẻ tuổi, thiên phú tốt, bộ dạng tựa như cũng không tệ, rất thích hợp làm đối tượng nhỉ?”

Tôn Miểu Miểu chợt căng cứng thân thể, dùng sức lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tiểu tử này đáng khinh, đáng ghét, hoa tâm, cô gái nào coi trọng hắn chính là mắt bị mù.”

“Lúc ta ở trước mặt bà nội cháu khoe mã giả ngu, cha cháu còn chưa sinh ra đâu.”

“Được rồi, là có một chút như vậy.” Tôn Miểu Miểu thò ngón út ra, vẻ mặt hậm hực.

Cô vốn cho rằng sẽ bị ông nội già mà không đứng đắn giễu cợt, kết quả Tôn trưởng lão chỉ là nhìn màn đêm dần dần tối tăm, rất lâu chưa nói.

“Ông nội?” Tôn Miểu Miểu thử nói.

Tôn trưởng lão thở dài: “Nếu khúc mắc quá sâu, quân cờ ngoài bàn cờ, sớm hay muộn bị kéo vào, thật không biết có phải nghiệt duyên hay không.”

“Căn bản nghe không hiểu.” Tôn Miểu Miểu phồng má.

“Cháu từ nhỏ đã ngu ngốc, đương nhiên nghe không hiểu.”

“Ông già thối.”

Đêm nay bạo lực mạng với ông.

Nhật Bản, Ginza.

Cao ốc tổng bộ Thiên Hạc tổ, Đại Sơn Ốc.

Đại Sơn Ốc là nơi các cán bộ Thiên Hạc tổ mở tiệc chiêu đãi khách, làm tổ chức chính phủ của Nhật Bản, lúc Thiên Hạc tổ mở tiệc chiêu đãi khách quý, đương nhiên không thể dẫn người đi bên ngoài ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận