Linh Cảnh Hành Giả

Chương 222: Đều hiển thần thông (1)

Mình vẫn là quá trẻ tuổi... Trương Nguyên Thanh lại nói: “Vậy Hạ Hầu Tân thì sao?”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Cái này thì phải xem thẩm vấn Hạ Hầu Thiên Nguyên như thế nào.”

Ý kiến hay! Trương Nguyên Thanh lại nói: “Vậy Hạ Hầu gia thì sao.”

Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Cậu có chừng có mực cho tôi.”

“Vâng, bách phu trưởng!”

Trương Nguyên Thanh cúp điện thoại.

Một bên khác, ba chiếc xe MPV nhập khẩu chạy như bay đến tiểu khu biệt thự.

Xe đỗ ở ngoài biệt thự, Hạ Hầu Thiên Nguyên thấy mười mấy nhân viên quản lý tài sản, hoặc giơ ống nước, hoặc đang cầm bình chữa lửa, đang cứu hoả.

Từng làn khói đặc từ trong cửa sổ mở rộng toát ra.

Hạ Hầu Thiên Nguyên sắc mặt xanh mét, ngồi ở trên xe không nói một lời, đi theo vệ sĩ mở cửa xuống xe, tiến vào biệt thự.

Rất nhanh, vệ sĩ vội vàng quay về, khom người ở bên cửa kính xe:

“Thi thể cùng cô gái kia bị mang đi rồi.”

Thi thể cũng bị mang đi... Hạ Hầu Thiên Nguyên nghiến răng, cơ hàm gồ lên, hắn khắc chế lửa giận, gọi điện thoại cho phụ thân Hạ Hầu Tân.

“Bố, cô gái kia bị chính phủ đưa đi rồi, chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn ngày đó con từng đánh... Con cũng không biết hắn làm sao tìm được nơi này... Người con sắp xếp ở trong biệt thự đều đã chết, thi thể cũng bị mang đi... Bây giờ nên làm thế nào?”

Lúc này, trong lòng Hạ Hầu Thiên Nguyên đã có chút hoảng.

Hạ Hầu gia kinh doanh nhiều năm, trong Ngũ Hành minh có rất nhiều kẻ là người Hạ Hầu gia, hoặc nhận lợi ích từ Hạ Hầu gia.

Nhưng Ngũ Hành minh thể lượng khổng lồ, phe phái phức tạp, cũng không phải tất cả đều kiêng kị Hạ Hầu gia.

Loại chuyện này, không có chứng cứ, chưa bại lộ ra, người khác lười liều mạng với Hạ Hầu gia, nhưng có chứng cứ, tình huống liền khác.

“Hoảng cái gì!” Hạ Hầu Tân vẫn bình tĩnh như cũ, trầm ngâm vài giây, nói:

“Lập tức đi tự thú.”

“Tự thú?” Hạ Hầu Thiên Nguyên cất cao giọng: “Con sao có thể đi tự thú...”

Hắn đột nhiên phản ứng lại: “Ý tứ ngài là?”

Hạ Hầu Tân “Ừm” một tiếng, giọng điệu trầm ổn nói: “Hướng ai tự thú, không cần tao dạy cho mày chứ.”

Hạ Hầu Thiên Nguyên như trút được gánh nặng, lộ ra nụ cười: “Rõ.”

Đương nhiên là hướng hành giả chính phủ thân cận Hạ Hầu gia tự thú, lấy danh nghĩa tự thú tìm kiếm bảo hộ.

Quả quyết không thể rơi vào trong tay người ngoài, ví dụ như Phó Thanh Dương chấp sự khu Khang Dương.

Hạ Hầu Thiên Nguyên cúp điện thoại, nụ cười trên mặt rút đi, hung hăng nện một cú đấm vào ghế dựa lưng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, tao muốn làm thịt mày, tao phải tra ra thân phận hiện thực của mày, khiến mày trả giá đắt!”

Trong xe chạy như bay, Trương Nguyên Thanh ấn sáng màn hình điện thoại di động, mở ra phần mềm nói chuyện, gửi dòng tin nhắn cho Vương Thiên:

“Chị của anh an toàn rồi.”



Ngoại ô, khách sạn Hảo Âm Nhạc.

Vương Thiên cùng ba vị đồng bạn Chỉ Sát cung chuyển dời điểm ẩn thân đến nơi này.

Khách sạn Hảo Âm Nhạc là một cứ điểm quan trọng của Chỉ Sát cung ở thành phố Tùng Hải, người kinh doanh khách sạn là thành viên Chỉ Sát cung.

Rất nhiều tổ chức hành giả dân gian, thích mở khách sạn, nhà trọ khắp nơi. So sánh với nhà dân, hai thứ trước là thích hợp nhất thu lưu rất nhiều người, thích hợp tổ chức hội nghị, bởi vì địa bàn của mình, cũng không cần lo lắng các thiết bị camera giám sát.

Đương nhiên, cái này chỉ áp dụng cho thời kì gió êm sóng lặng.

Nếu là đối mặt chính phủ quy mô lùng bắt lớn, khách sạn nhà trọ ngược lại càng dễ bại lộ hơn, bởi vì nhân viên trị an nhất định sẽ lần lượt điều tra.

Điều tra các nhà trọ, khách sạn lớn của Tùng Hải, Ngũ Hành minh là không đủ nhân thủ, chỉ có văn phòng cảnh sát mới có thể hoàn thành lượng công việc khổng lồ như thế.

Nhưng Vương Thiên và Tình Điên Đại Thánh bọn họ cho rằng, Hạ Hầu gia tuy đâm chồi nảy lộc, quan hệ chặt chẽ với chính phủ, nhưng không đủ để chỉ huy văn phòng cảnh sát.

Văn phòng cảnh sát và Ngũ Hành minh là quan hệ cùng cấp, là quan hệ hợp tác, người trước quản lý trật tự xã hội, người sau quản lý trật tự giữa Linh cảnh hành giả.

Cho dù là Ngũ Hành minh, cũng không có quyền lực ra lệnh hệ thống trị an, huống chi là một cái linh cảnh thế gia.

Trong phòng, Tình Điên Đại Thánh nằm ở sô pha ngủ say, cô em quần bò áo quấn ngực màu đen ngồi xếp bằng ngồi ở trước ti vichuyên tâm chơi game.

“Thiên Địa Bất Nhân” sắc mặt tái nhợt đeo tai nghe, nhắm mắt thưởng thức âm nhạc.

Vương Thiên đứng ở bên cửa sổ, quan sát động tĩnh bên ngoài, thỉnh thoảng lấy ra điện thoại di động nhìn một cái.

Hắn không ngừng ở trong lòng nói cho mình, không nhanh như vậy không nhanh như vậy. Cho dù Nguyên Thủy Thiên Tôn đồng ý hỗ trợ, cũng cần thời gian.

Nhưng hắn vẫn nhịn không được xem điện thoại di động từng lần một.

“Yên tâm đi, chị gái cậu nếu có gì không hay xảy ra, chúng ta liền đi săn giết người Hạ Hầu gia.” Thiên Địa Bất Nhân mở mắt, nhìn nhìn Vương Thiên bên cửa sổ, lại bắt đầu nói về bộ sách lược trẻ mồ côi đó của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận