Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2009: 8 triệu biết đi (3)

Phó Thanh Dương lộ ra nụ cười, liền lướt qua đề tài này, nói:

“Thiên Phạt muốn chuộc những đạo cụ kia, tổng bộ cũng muốn hỏi một chút cậu tính bán Minh Vương thế nào. Cậu có thể thử đòi một số thứ bình thường muốn, nhưng không có được.”

Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một chút: “Đạo cụ loại quy tắc?”

“Có gì không thể?” Nụ cười khóe miệng Phó Thanh Dương càng đậm hơn.

Trương Nguyên Thanh nhất thời trong lòng nóng rực, buồn bực bạn gái ôm tiền chạy theo huynh đệ, cha mẹ không phải ruột thịt hơn nữa dùng danh nghĩa hắn vay nặng lãi hết thảy tan thành mây khói.

Sung sướng lấy ra ngọc thạch màu đen Thương Nhân hội trưởng bán cho hắn, hai tay dâng lên:

“Lão đại, tôi nhớ rõ anh tựa như không có đạo cụ truyền tống, đây là cố ý hướng hội trưởng cầu được, lão tiểu tử kia chết sống không bán, tôi cầu rất lâu.”

Trương Nguyên Thanh cúi đầu, dâng lên cao cao.

Chủ yếu là sợ bị Phó Thanh Dương nhìn ra nói dối.

Phó Thanh Dương ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ hắn sẽ để ý loại “việc nhỏ” này, trầm mặc một phen, thản nhiên nói:

“Cậu quá nhiều tâm sự rồi, tôi sẽ không xét hỏi đến cùng, nhưng cậu vĩnh viễn có thể tin tưởng tôi.”

Ngài lời này đừng bị Quan Nhã nghe thấy... Trương Nguyên Thanh mua vui trong khổ nói thầm, “Cảm ơn lão đại.”

...

Liên bang Tự Do.

Trong phòng tiếp khách của trang viên nào đó, Trần Thục mặc váy lụa mỏng nhạt màu xã giao xong một đồng bạn làm ăn, bưng ly rượu, nghiêng đầu nhìn về phía sô pha.

Nơi đó có một cô gái xinh đẹp được theo đuổi bao quanh, lễ phục của cô bảo thủ tao nhã, lộ ra đôi vai tròn, làn da và khí sắc không kém gì cô nương trẻ tuổi trên bữa tiệc.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn là bạn trai của con gái tôi, tôi đang chuẩn bị sang năm tổ chức hôn lễ cho hai đứa đó...”

“Bản thân cậu ta cũng là rất hướng tới Thiên Phạt, hướng tới liên bang, chỉ là Osment người kia, mũi nhọn quá sắc bén, chọc con rể tôi mất hứng.”

“Tôi cũng không biết cực hạn của cậu ta ở đâu, cậu ta là kẻ sáng tạo kỳ tích. Đúng vậy, cậu ta là người vô cùng kiệt ngạo, lại chỉ rất cung kính đối với tôi, con gái của tôi thường thường bởi vì tôi sức quyến rũ quá lớn mà lo lắng, ài, điều này làm tôi cực kỳ buồn rầu.”

Trên mặt Phó Tuyết mang theo nụ cười tao nhã, chuyện trò vui vẻ với đám bạn vây quanh ở bên người.

Đây là một buổi tiệc tư nhân, kẻ tổ chức là một vị bạch ngân kiểm sát quan cấp 2 của Thiên Phạt, đối ứng Thánh Giả cấp 5, khách nhân tham gia buổi tiệc thân phận cũng không đơn giản, hoặc là con em linh cảnh thế gia, hoặc là thành viên bên trong các tổ chức hợp pháp lớn, thành viên tổ chức dân gian thân với chính phủ.

Cũng có giống Trần Thục loại nhân vật nổi tiếng lẫn vào thế giới linh cảnh hành giả này.

Phó Tuyết theo lý thường phải làm trở thành tiêu điểm bữa tiệc, bởi vì cô tự xưng mẹ vợ của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Trong lòng Trần Thục nghẹn một hơi, một phương diện mất hứng Phó Tuyết lấy con trai cô đoạt nổi bật, một mặt khác là cảm giác Phó Tuyết đoạt đi thứ thuộc về mình.

Vẻn vẹn một bà mẹ vợ liền ở nơi đó kéo da hổ làm cờ lớn, mà cô người mẹ đẻ này lại phải mai danh ẩn tích.

Lúc này, chủ nhân buổi tiệc Ivan Charles bưng rượu vang đi về phía Phó Tuyết, mỉm cười nói:

“Tuyết, Will nói với tôi, cô càng coi trọng Nguyên Thủy Thiên Tôn hơn, cho nên từ chối đám cưới với nhà Miller, ánh mắt của cô rất chuẩn, nhưng Will tựa như không quá vui.”

Phó Tuyết cười tao nhã, “Cảm thụ của anh ta không ở trong phạm vi cân nhắc của tôi.”

Charles lướt qua đề tài này, tò mò nói: “Tuyết, Nguyên Thủy Thiên Tôn thật sự rất nghe lời cô sao?”

“Đương nhiên!” Phó Tuyết hất cao cái cằm nhọn.

“Hắn rất hướng tới Thiên Phạt?”

“Hướng tới không khí tự do nơi này.”

Trần Thục cách đó không xa khóe miệng run rẩy.

Charles vui vẻ nói: “Quá tốt rồi, là như vậy, tôi cùng Will tính lấy danh nghĩa cá nhân, hướng Nguyên Thủy Thiên Tôn trợ cấp 8 triệu đồng liên bang, hi vọng cô có thể hỗ trợ liên lạc.”

Năng lực nạp tiền là kỹ năng truyền thống của Thiên Phạt, trong dự toán tài chính của Thiên Phạt, có một khoản kinh phí chuyên môn hướng tinh anh nghề nghiệp hợp pháp các quốc gia toàn thế giới quyên giúp.

“Đương nhiên có thể!” Phó Tuyết cười nói: “Tôi sẽ chuyển lời thiện ý của Thiên Phạt.”

Chỉ có chuyển lời! Cô thầm nhủ.

Charles cười nói: “Chúng tôi cũng sẽ cho các người một khoản tiền cảm tạ.”

Hai người vui vẻ cụng ly.

Buổi tiệc chấm dứt, Phó Tuyết ở dưới vệ sĩ vây quanh, eo nhỏ đong đưa phong tình vạn chủng, đi về phía xe của mình.

Cô xa xa nhìn thấy Trần Thục tựa vào đầu xe, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá phụ nữ, mặt không biểu cảm chờ đợi.

Phó Tuyết xua xua tay, bảo vệ sĩ lui ra, một mình tiến lên, hăng hái cười nói: “Có lời gì không thể nói ở trên buổi tiệc?”

Trần Thục cười nhạo nói: “Tôi xem như biết cái gì gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng rồi nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận