Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1691: Thỏa hiệp và đàm phán (4)

“Diệu trưởng lão, không phải ai cũng có thể bị gõ, các người phải thừa nhận, có một số người tính tình cương liệt, thà gãy không cong. Các người luôn mồm muốn gõ Nguyên Thủy Thiên Tôn, lại cao cao tại thượng không đi hiểu hắn, các người quá ngạo mạn rồi.” Giọng điệu Phó Thanh Dương nghiêm túc:
“Thượng vị giả ngạo mạn, là cái nôi của hỗn loạn, là thuốc độc của trật tự, là căn nguyên tất cả tà ác ở thế gian.”

Diệu trưởng lão chưa tức giận, khuôn mặt tang thương vẫn duy trì nụ cười, “Đấu tranh quyến rũ ở chỗ chia cắt ích lợi, cho nên hiểu được thỏa hiệp, nhường ra ích lợi, là trí tuệ chính trị lớn nhất. Thứ Thái trưởng lão có thể cho, là điều cậu không cho được.”

Phó Thanh Dương không thể phản bác đối với điều này.

Trước mặt thực lực tuyệt đối, mặc kệ ngươi trí kế bách xuất, kỳ mưu không ngừng, đều là phí công.

Loại thời điểm này, lựa chọn thỏa hiệp thoái nhượng, mới là lựa chọn một trí giả nên làm. Từ cổ đến nay, kẻ liều mạng với lãnh đạo cấp trên, người nào có kết cục tốt?

Các danh thần võ tướng bị biếm ra kinh thành kia trên sách sử chính là ví dụ.

Thỏa hiệp, ẩn nhẫn, tiếp tục leo lên trên mới là chính đạo.

“Ngài đã gặp tôi, nói rõ tôi có thứ khiến ngài muốn.” Ánh mắt Phó Thanh Dương trầm tĩnh.

Diệu trưởng lão cười lên, “Nghe nói, mấy ngày hôm trước Hoa Đô Triệu gia bán đấu giá vài món đồ cổ đời Tần.”

Lão nhìn Phó Thanh Dương một cái: “Lão phu thích đồ cổ đời Tần, Phó trưởng lão có bao nhiêu, lão phu muốn bấy nhiêu.”

Phó Thanh Dương nghe hiểu ý tứ của Diệu trưởng lão.

Thứ lấy đi trong học viện Tần Phong, trả lại toàn bộ.

Đối với người tầng cấp này mà nói, rất nhiều chuyện, đều là nguyên tắc tự do, chứng cứ mang tính thực chất ngược lại không quan trọng.

Phó Thanh Dương trầm ngâm một lát: “Trước đó trong tay thật ra có không ít sưu tầm, nhưng đều đã ra tay rồi, nếu Diệu trưởng lão thích, tôi có thể mang vài món còn lại đó tặng ngài.”

Ngụ ý, chỉ có thể trả một bộ phận.

Diệu trưởng lão cười cười, “Tự mình giữ đi.”

Đàm phán thất bại.

Sắc mặt Phó Thanh Dương trầm xuống, lại nghe Diệu trưởng lão nói:

“Đằng Nhi đã đến tuổi lập gia đình, đến bây giờ cũng chưa có đối tượng.”

“Ý tứ Diệu trưởng lão là để Nguyên Thủy Thiên Tôn cưới Đằng Nhi?”

“Không.” Diệu trưởng lão liếc mắt, chăm chú nhìn vị trưởng lão mới tấn thăng tiền đồ vô lượng này, “Là cậu cưới Đằng Nhi.”

Trong phòng tiếp khách, Linh Quân lo âu chờ đợi, rốt cuộc thấy Phó Thanh Dương mặt không biểu cảm quay về.

“Thế nào, đàm phán ổn thỏa chưa?” Linh Quân cùng Diệu Đằng Nhi đồng thời đứng dậy.

“Đàm phán hỏng rồi!” Phó Thanh Dương nắm lên âu phục màu trắng trên sô pha, xoay người đi luôn.

“Cái gì? Ông ngoại bảo cậu cưới Đằng Nhi? !”

Trên quốc lộ ruột dê rời khỏi núi Phong Lâm, Linh Quân trợn mắt cứng lưỡi.

Đây là con đường hắn chưa bao giờ thiết tưởng.

“Phụ nữ cùng cảm tình với tôi mà nói, là gánh nặng không có ý nghĩa.” Phó Thanh Dương lạnh lùng nói.

Nhìn ra được, hắn rất tức giận.

“Đúng vậy, phụ nữ sẽ chỉ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của cậu... Tôi cũng không phải là đang chơi trend.” Linh Quân thở dài một tiếng, “Tuy tôi rất vui vẻ chúng ta thân càng thêm thân, nhưng cậu không phải loại hình Đằng Nhi thích.”

“Tôi biết cô ấy thích Ma Quân.” Phó Thanh Dương nói.

“Ma Quân cũng đã chết, nhắc hắn làm chi, ừm, thế nào cũng phải từ trong người tôi quen biết chọn một vị mà nói...” Linh Quân suy nghĩ, khóe miệng run rẩy nói:

“Nguyên Thủy mới là loại Đằng Nhi sẽ thích đó, chỉ là con bé còn chưa quên được Ma Quân.”

“Nếu không chúng ta trở về, hỏi ông ngoại một phen, để cho Nguyên Thủy Thiên Tôn cưới Đằng Nhi thế nào.” Mắt Linh Quân sáng lên.

“Tôi tình nguyện Nguyên Thủy rời khỏi Ngũ Hành minh.” Phó Thanh Dương thân là cậu em vợ lạnh lùng từ chối.

Ban điều tra, phòng thẩm vấn.

Bóng đèn sợi đốt trắng xóa mà tịch liêu, cửa cách âm đóng chặt, ở cùng lúc ngăn cách thanh âm, cũng ngăn cách thời gian.

Trương Nguyên Thanh không nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, chỉ có thể thông qua đồng hồ treo ở trên tường phán đoán thời gian.

Bây giờ là sáu giờ sáng.

Ngày thứ ba hắn bị đưa tới ban điều tra.

Trong khoảng thời gian này, trừ bỏ cơm uống nước vào WC, hắn đều ngồi ở trong phòng thẩm vấn, không có giường, không có bàn, không có sô pha, chỉ có một cái ghế thẩm vấn lạnh lẽo cứng ngắc.

Trên thực tế, hắn ngay cả WC cũng chưa đi gì, Thánh Giả có thể thời gian dài không ăn cơm không uống nước, nhu cầu đối với thức ăn không cao.

Hai giờ nữa, hắn sẽ bị đưa đi “pháp viện cấp cao nhất Ngũ Hành minh”, tiếp nhận tổng bộ thẩm phán.

Chủ thẩm vụ án này là phó phòng bộ điều tra Thái trưởng lão.

Trưởng lão các nơi phân bộ sẽ tham dự, đảm đương bồi thẩm đoàn, chấp sự cao cấp của các phân bộ lớn dự thính.

Chín vị trưởng lão khác của tổng bộ dự thính.

Cái này ý nghĩa, Phó Thanh Dương vận hành thao tác không quá lý tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận