Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1567: Audio Ma Quân lâu rồi không có (2)

Đây là muốn dùng Âm Cơ để kiềm chế Hồng Anh trưởng lão? Ừm, lấy cảm tình của Hồng Anh trưởng lão đối với Âm Cơ, có tầng trói buộc này, ít nhiều sẽ kiêng kị một chút, chẳng qua cậu tên nhóc mập này, rõ ràng bà không đau cậu không thương, Âm Cơ trao đổi với cậu, Thái Nhất môn thiệt thòi chết... Trương Nguyên Thanh bình tĩnh bàng quan, không can thiệp.

Âm Cơ mở quyển trục, dựa theo nhóc mập yêu cầu, lấy phương thức ngôn ngữ ghi vào nội dung khế ước ở trên quyển trục, nhỏ máu làm chứng, lại ném quyển trục ra.

Nhóc mập đưa tay tiếp nhận, cũng lấy phương thức tương tự, ký kết khế ước bình đẳng.

Sau đó, hắn ném quyển trục trở về, nói: “Trao đổi một phen phương thức liên hệ.”

Âm Cơ lấy ra điện thoại di động, lần đầu thêm bạn tốt với một vị nghề nghiệp tà ác.

“Kế tiếp liền chờ tin tức xấu của chúng tôi đi, hôm nay bước đầu tiếp xúc hoàn thành.” Nhóc mập lui về phía sau một bước, tỏ vẻ mình không có việc gì.

Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn và Tiểu Viên có chuyện hay không, thì không liên quan tới hắn.

Tiểu Viên sắc mặt lạnh nhạt đứng dậy, nhìn về phía Khấu Bắc Nguyệt cùng nhóc mập, “Đi thôi.”

Nhìn cũng không nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, dẫn đầu đi ra khỏi văn phòng.

Khấu Bắc Nguyệt ngẩn người, nhìn nhìn bóng lưng Tiểu Viên, lại nhìn nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, vừa vui vẻ vừa phát sầu:

“Hai người có phải lại có mâu thuẫn hay không?”

Bắc Nguyệt nói như vậy, nói lên Tiểu Viên không phải đến tháng, cô ấy cũng chỉ nhằm vào mình, chỉ giận mình... Trương Nguyên Thanh nhìn về phía nhóc mập.

Nhóc mập dùng khẩu ngữ không tiếng động nói một câu: Anh ngày đó không đi khách sạn.

Nói xong, kéo lão đại muốn tán gẫu thêm vài câu với Nguyên Thủy Thiên Tôn vội vàng rời khỏi.

Bởi vì mình không đi khách sạn, cho nên Tiểu Viên tức giận? Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh nhất thời trở nên cổ quái, không biết nên cao hứng hay phiền muộn.

Từ thiên tính đàn ông mà nói, cái này không thể nghi ngờ là chuyện đáng giá vui sướng, Tiểu Viên cáu kỉnh là vì gần đây hắn đã không đi khách sạn Vô Ngân, lại ít liên lạc.

Nói rõ dì Tiểu Viên cảm thấy mình bị lạnh nhạt, loại cảm xúc này cũng không phải là quan hệ nam nữ bình thường có thể có.

Phiền muộn là Trương Nguyên Thanh tự cảm thấy không phải Linh Quân loại tra nam kia, hắn đã có Quan Nhã tỷ, chỉ sợ phải cô phụ một mảnh tình si của Tiểu Viên rồi.

Nghĩ như vậy, hắn lon ton đuổi theo, chặn Tiểu Viên đi về phía xe hơi màu trắng.

“Dì Tiểu Viên, đã lâu không gặp, cũng chưa nói được mấy câu dì đã muốn đi.” Trương Nguyên Thanh giả bộ không biết tình huống, oán giận.

Xét cho cùng là theo Linh Quân tu hành mấy tháng, nắm bắt đối với tâm lý phụ nữ càng thêm thành thạo, lấy tính cách Tiểu Viên, thẳng thắn nói, sẽ chỉ làm cô thẹn quá hóa giận.

Khi đó không phải quay ngoắt mặt đi, mà là đánh một trận.

Vì thế hắn làm bộ ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngào.

“Cửa hàng bận, không có thời gian.” Tiểu Viên lạnh lùng trả lời, cũng đẩy nhanh bước chân.

“Cái khách sạn nát đó của dì cả ngày không có khách.” Trương Nguyên Thanh lầu bầu.

Tiểu Viên xoay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Tôi mới từ học viện Tần Phong đi ra, bên trong đã xảy ra án mạng, tôi vẫn luôn ở Tùng Hải tiếp nhận điều tra, bị đưa ra nghi vấn các kiểu, lấy lời khai, liên tục ba ngày, rốt cuộc có thể được thở.” Trương Nguyên Thanh theo ở bên người cô, không chút để ý nói:

“Lần trước là Phó Thanh Dương phái nhiệm vụ, bảo tôi tới tiếp xúc với Hư Vô giáo phái, quay đầu lại họp, thời gian vội vàng, liền không đi khách sạn Vô Ngân, thực đáng tiếc, tôi ngày nào cũng nhớ dì Tiểu Viên.”

Tiểu Viên lạnh lùng liếc xéo nhóc mập phía sau một cái, thản nhiên nói:

“Bận là chuyện tốt, quan phương sẽ trọng điểm bồi dưỡng cậu, tương lai tiền đồ vô lượng, về sau bớt lui tới với chúng tôi đám tà ma ngoại đạo này.”

Dứt lời, mở cửa xe, chui vào ghế lái.

Trương Nguyên Thanh ho khan một tiếng, nhìn về phía Khấu Bắc Nguyệt cùng nhóc mập, nói:

“Tôi có việc thương lượng với Tiểu Viên, hai cậu đi về trước đi.”

Khấu Bắc Nguyệt một chút nhãn lực cũng không có, “Chúng tôi không đi xe điện tới đây.”

“Gọi xe.”

“Không có tiền.” Khấu Bắc Nguyệt đúng lý hợp tình: “Gọi xe về khách sạn cần 60 đồng, tôi chạy cả buổi sáng cũng chỉ kiếm được một trăm đồng.”

Trương Nguyên Thanh không nói hai lời, ném 1.000 tệ cho hắn.

Khấu Bắc Nguyệt vui vẻ hẳn lên: “Anh với Tiểu Viên thong thả nói chuyện.”

Như đứa nhỏ cầm khoản tiền tiêu vặt thật lớn, vui vẻ dẫn theo đồng bạn rời đi.

Trương Nguyên Thanh chui vào xe.

Vài phút sau, Âm Cơ gọi điện thoại xong với lão sư từ văn phòng đi ra, vừa vặn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn chui ra khỏi xe, cúi đầu, hướng về cô gái trưởng thành xinh đẹp trong xe phất tay cáo biệt.

Vẻ mặt của người sau đã không lạnh lùng giống vừa rồi, khởi động xe, chạy khỏi công ty chuyển phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận