Linh Cảnh Hành Giả

Chương 600: Khâu thứ nhất (5)

Bọn họ thậm chí sinh ra ý nghĩ đọ sức với Nguyên Thủy Thiên Tôn, xem ai phá giải cửa ải khó khăn trước.

Đây là cơ hội vô cùng tốt kiểm nghiệm trình độ của mình.

Tạ mụ mụ ở bên cạnh “Ai da” nói: “Cục cưng, mẹ hoàn toàn xem không hiểu nha, giống mụ mụ, vào phó bản cấp S, có phải sống không quá ba giây hay không? Con nói Nguyên Thủy Thiên Tôn này có thể qua ải không?”

Tạ Linh Hi nhíu mày không nói, dốc sức suy nghĩ đối sách, lười quan tâm bà mẹ ngu ngốc.

Annie cùng ngài Bill song song trầm mặc, đều tự suy nghĩ.

Quan Nhã vừa thúc đẩy đầu óc, vừa nói: “Trương Nguyên Thanh, cậu nghĩ được biện pháp chưa?”

“Nghĩ được rồi.” Phó Thanh Dương ngồi ở bên người cô nói.

“Biện pháp gì?” Mắt Quan Nhã sáng lên, bức thiết muốn biết đáp án.

Trương Nguyên Thanh thản nhiên nói: “Hắn đã đưa ra đáp án.”

Quan Nhã lập tức quay đầu, để tầm mắt một lần nữa trở lại hình ảnh không trung.

“Hắn muốn làm cái gì? Nghĩ được biện pháp rồi?”

Có người cao giọng nói.

Tiếng ồn ào lập tức dừng lại, từng ánh mắt ném về phía hình ảnh, chỉ thấy trong hình ảnh, Nguyên Thủy Thiên Tôn về tới căn phòng bí mật ban đầu.

Hắn đầu tiên là đụng vào bùn đất, giải trừ trạng thái linh cảnh, sau đó bưng lên bát gốm sứ, bước đến cạnh lỗ thủng, mang bùn đất trong bát đổ thẳng xuống cả đống.

Bùn đất càng chồng chất càng cao, càng chất chồng càng cao, không bao lâu, độ cao đạt tới ngang với lỗ thủng.

Một cây cột bằng bùn xây thành.

Tiếp theo, bọn họ nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn thong thả vứt bát gốm sứ, cầm lấy cái hộp sơn đen, mở ra nắp hộp, thật cẩn thận đặt ở trên cột bùn.

Ngón tay Nguyên Thủy Thiên Tôn đụng vào bột phấn, chuyển thành trạng thái linh thể, xuyên thấu vách tường, đi vào căn phòng bí mật cách vách.

Cúi người đụng vào đống bùn đất ban đầu ném vào kia, giải trừ trạng thái linh thể, đến thẳng dưới đèn treo, cầm lấy chìa khóa, quay về cạnh lỗ thủng, hắn mang chìa khóa ném qua lỗ thủng.

Tiếp theo, ngón tay Nguyên Thủy Thiên Tôn xuyên thấu qua lỗ thủng, đụng vào cái hộp sơn đen đặt ở trên cột bùn, đụng vào tro cốt trong hộp.

Một giây sau, thân thể hắn hư hóa, trở thành linh cảnh bán trong suốt, xuyên tường trở lại căn phòng lúc ban đầu.

Lại lợi dụng bùn đất giải trừ trạng thái linh thể, nhặt lên chìa khóa, đến thẳng cửa phòng, cắm chìa khóa vào, mở ra cánh cửa đóng chặt.

Giờ khắc này, ghế khán giả xung quanh khán đài tràn ngập ồn ào.

Đại khái vài giây sau, tiếng ồn ào dâng lên, khung cảnh nháy mắt bùng nổ, tiếng người ồn ào.

“Vậy cũng được? Đây là lợi dụng Lỗi hệ thống à.”

“Không phải Lỗi hệ thống mà là khéo léo lợi dụng thuộc tính của vật phẩm nhiệm vụ, chỗ khó lớn nhất của Nguyên Thủy Thiên Tôn là không thể lại linh thể hóa quay về, bột phấn không thể tiến vào phòng cách vách, cho nên hắn phải giải quyết khó khăn này, nhưng trong phòng không có bàn ghế, hắn một khi ở phòng cách vách khôi phục nhân thân, liền không thể chạm vào bột phấn nữa. Vì thế lợi dụng đặc tính có thể cuồn cuộn không ngừng sản xuất ra của bùn đất, dùng nó xây một cây cột dùng để đặt cái hộp, tro cốt oán linh tuy không thể tiến vào phòng cách vách, nhưng hắn có thể vươn tay ra chạm. Hay, thật hay, sao ta không nghĩ tới.”

“Cho ta chút thời gian, ta cũng có thể nghĩ đến, nhưng không làm được nhanh như vậy, trong loại phó bản an toàn này, đầu óc nhanh một bước, chính là khoảng cách của sống với chết, không hổ là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

“Hắn có thể vượt qua hai cái cấp S không phải dựa vào vận may, mà là năng lực thật. Phục rồi, hắn nếu thật sự tự chứng minh trong sạch, bảy vị tuyển thủ khác không phải bị đánh mặt sao?”

“A, vừa nói như vậy, ta nhiệt huyết sôi trào lên rồi, trận đấu này thật đáng xem.”

Trong thanh âm nhao nhao ồn ào, ngài Bill lắc đầu than thở:

“Lợi hại, lợi hại, tôi mơ hồ nghĩ đến biện pháp này, nhưng không phản ứng nhanh như cậu ta.”

Annie nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nóng như lửa, quyến rũ nói: “Tôi đột nhiên rất chờ mong biểu hiện kế tiếp của hắn.”

Nguyên Thủy ca ca giỏi quá! Tạ Linh Hi lộ ra nụ cười vui sướng, sau đó liền nghe mẹ bên cạnh ngạc nhiên nói:

“Phức tạp như vậy? Vậy mẹ cũng có thể nghĩ đến, không có gì khó khăn cả.”

Người ngu xuẩn vĩnh viễn chỉ biết căn cứ đáp án phán đoán độ khó... Tạ Linh Hi bĩu môi: “Làm đạn hạt nhân cũng không phức tạp, khó là quá trình nó lần đầu tiên sinh ra.”

“Cũng không tệ!” Phó Thanh Dương mỉm cười.

Quan Nhã vừa muốn cười ngẩn ra một phen, cô rất nhiều năm không thấy Phó Thanh Dương cười nhẹ nhàng như vậy, bình thường hoặc là cao ngạo lạnh lùng sĩ diện, hoặc là cười lạnh, hoặc là ngoài cười nhưng trong không cười.

Chu Dung ở một bên khác, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi trong hình ảnh không dời mắt, gã trai bao trẻ tuổi bên cạnh nghe được tiếng hít thở ồ ồ của cô.

Hồng Anh trưởng lão hài lòng gật đầu, cười nói:

“Đứa nhỏ này rất thông minh, là nhanh trí. Lão Tôn, ông hồ đồ nha.”

Tôn trưởng lão: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận