Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2467: Ly Hoa Miêu (4)

Nếu là cửa ải của Mê Cung Pan, muốn rời phòng phải vượt ải, nhưng nơi này là phòng an toàn, hai người cây là bảo vệ lão Berent sắp xếp ở nơi này, không phải nhất định cần đánh bại mới được.

Lấy thực lực của Nguyên Thủy cùng ngài Kỵ Sĩ, hoàn toàn có thể xông ra.

Lúc này, một đợt tiếng bước chân nhẹ nhàng mà gấp gáp từ đầu cầu thang truyền đến, vành tai mọi người nhúc nhích, lập tức bày ra tư thái cảnh giác, nhìn về phía đầu cầu thang đi thông lầu hai.

Theo tiếng bước chân tới gần, vị trí đầu cầu thang, một con mèo Ly Hoa màu đen xám, cất bước chân tao nhã đi ra.

Mắt mèo màu xanh lục nhạt lặng lẽ nhìn chằm chằm mọi người, mèo Ly Hoa phát ra giọng nữ giới thanh thúy dễ nghe: “Kẻ liều lĩnh xâm nhập, các người vừa rồi nói mảnh vỡ Thánh Bàn?”

Nó nói là tiếng Hoa, chỉ là có chút trúc trắc, phát âm không phải quá chuẩn.

“Ồ, mèo biết nói!” Anh Gà Đỏ chấn động.

“Đừng ngạc nhiên, chó biết nói tôi cũng từng gặp.” Trương Nguyên Thanh ra hiệu Anh Gà Đỏ đừng nói lung tung, miễn cho hỏng việc.

Hắn tiền lên mấy bước, đối chọi với mèo Ly Hoa, thử nói: “Xin hỏi tiền bối là?”

Hắn không nắm chắc con mèo này là thú thân của Mộc Yêu, hay là linh thú Mộc Yêu bồi dưỡng.

Mèo Ly Hoa kiêu ngạo ngẩng cái cằm lên: “Cậu có thể gọi tôi Jojo, tôi là linh thú chủ nhân bồi dưỡng, cậu có thể gọi tôi là JoJo nữ sĩ.”

Khi nói chuyện, nó nhìn về phía bức tranh treo trên tường kia, ý tứ không cần nói cũng biết.

Linh thú à... Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thở ra, so sánh với bản thân Mộc Yêu cấp Chúa Tể, linh thú dễ đối phó hơn rất nhiều.

Nhưng mèo Ly Hoa đã biểu hiện ra thuộc tính có thể câu thông, hơn nữa tính công kích không mạnh, hắn cũng sẽ không chủ động ra tay, tự tìm phiền toái, vì thế nói: “Jojo nữ sĩ, chúng tôi là bạn của lão Berent, tới nơi này là vì lấy một món đồ, hy vọng ngài...”

Còn chưa dứt lời, mèo Ly Hoa đã lạnh lùng ngắt lời: “Lão Berent chưa bao giờ dẫn người ngoài tới nơi này, các người là một đám trộm.”

Trương Nguyên Thanh lập tức nghẹn lời, các đồng đội phía sau âm thầm đề phòng.

Mèo Ly Hoa đổi đề tài, lại một lần nữa hỏi: “Các người vừa rồi nói mảnh vỡ Thánh Bàn? Mấy người làm sao biết nơi này có mảnh vỡ Thánh Bàn? Đây là bí mật lão Berent cũng không biết.”

Hả? Trương Nguyên Thanh lập tức ngẩn ra, mèo Ly Hoa biết mảnh vỡ Thánh Bàn tồn tại, lão Berent lại không biết.

Mèo Ly Hoa không phải thú cưng nữ nhân của lão Berent nuôi ở nơi này sao?

Bí mật thú cưng đến, chủ nhân lại không biết?

Không đúng, Địch Thái từng nói, Berent quả thật không biết trong di vật của Hoắc Chính Khôi cất giấu mảnh vỡ Thánh Bàn, con mèo này không phải lão Berent nuôi.

Trương Nguyên Thanh nhíu mày nói: “Chủ nhân của ngài là vị nữ sĩ này, cô ấy cùng lão Berent có quan hệ thế nào?”

Mèo Ly Hoa thản nhiên nói: “Cô ấy không có quan hệ với lão Berent, cô ấy là người đàn bà của Hoắc Chính Khôi.”

Người đàn bà của Hoắc Chính Khôi!

Trương Nguyên Thanh hướng ánh mắt về bức tranh, chăm chú nhìn cô gái sườn xám vài giây, thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía mèo Ly Hoa: “Cô ấy tên là gì? Tòa trang viên này lại là chuyện thế nào?”

Mèo Ly Hoa nhảy lên một cái bàn tròn, dáng người nhẹ nhàng, thân thể thon dài, lộ ra mức trần chiến lực của loài mèo mạnh mẽ.

“Chủ nhân tên Lục Nguyệt Sương, tòa trang viên này là nơi Hoắc tiên sinh cùng chủ nhân sinh hoạt. Sau khi chủ nhân cùng Hoắc Chính Khôi trở về linh cảnh, Berent thu cả tòa trang viên vào Mê Cung Pan, dùng để kỷ niệm hai người.”

“Lão Berent và Hoắc Chính Khôi quan hệ không tệ?” Trương Nguyên Thanh giật mình.

Hắn nhớ rõ Địch Thái từng nói, lão Berent lúc trẻ tuổi là cận vệ tổng thống liên bang Tự Do, sau khi tổng thống chết, hắn kế thừa di vật của tổng thống.

Mà trong di vật tổng thống, một bộ phận rất lớn là Hoắc Chính Khôi tài trợ.

Bây giờ nghe được, lão Berent cùng Hoắc Chính Khôi tựa như còn có sâu xa.

“Berent là học sinh của Hoắc Chính Khôi, hai người đều là Lôi Pháp Sư, khi đó tuổi lão Berent xấp xỉ như cậu, vừa trở thành linh cảnh hành giả, đi theo bên người Frank làm trợ lý kiêm vệ sĩ, mà Frank thì làm việc cho Hoắc tiên sinh.” Mèo Ly Hoa có hỏi nhất định đáp, dị thường phối hợp.

“Tính cách Berent chính trực thiện lương, lại cùng là Lôi Pháp Sư, cho nên Hoắc tiên sinh liền thu hắn làm học sinh, chỉ đạo vài năm.”

Còn có một đoạn sâu xa như vậy... Trương Nguyên Thanh âm thầm cảm ứng cảm xúc của mèo Ly Hoa, xác nhận đối phương không nói láo.

Mặt khác, hắn từ trong cảm xúc của mèo Ly Hoa cảm ứng được cảnh giác, địch ý cùng với một tia chờ mong.

Đúng, mèo Ly Hoa tựa như đang chờ mong bọn họ đến.

Trương Nguyên Thanh đang muốn tiếp tục hỏi, mèo Ly Hoa trên bàn tròn nâng lên một cái chân trước, dùng sức vỗ xuống.

“Bây giờ, tới tôi hỏi cậu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận