Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2189: Phòng cho thuê (3)

Liên bang Tự Do bên này, thái độ đối với hành giả hoang dã tương đối nhu hòa, khai sáng, sẽ không bắt ép bạn đi Thiên Phạt đăng ký hồ sơ, chỉ cần không gây chuyện, bại lộ mình là linh cảnh hành giả cũng không sao cả.
Khẩu ngữ rất sứt sẹo, phát âm cũng không quá chuẩn, quả thật không giống Hoa kiều thường trú liên bang Tự Do... Người đàn ông trung niên vừa xoa bụng, vừa nói:

“Tôi là Phong Pháp Sư của Thiên Phạt, ID linh cảnh Kamaitachi, đây là tên một loại yêu quái phong thuộc tính của đảo quốc, thật ra tôi vốn muốn đặt tên là Boreas, đây là tên của thần gió trong thần thoại. Nhưng rất đáng tiếc, thủ tịch chấp hành quan các hạ đã chiếm dụng tên này, cô ấy thật sự là cô gái bá đạo.”

Hắn khoảng bốn mươi tuổi, có nếp nhăn khóe mắt cùng nếp nhăn trên trán mờ nhạt, con ngươi màu xám nhạt, hốc mắt hãm sâu, mũi rất cao, là nam sĩ không tính quá anh tuấn, nhưng cười lên rất có lực tương tác.

Tùy tiện thảo luận một trong những người lãnh đạo Thiên Phạt như vậy thật sự được không, ồ thiếu chút nữa quên, các người cũng có thể dán chân dung tổng thống ở trong nhà vệ sinh... Trương Nguyên Thanh chú ý tới động tác ôm bụng của đối phương, lấy tay rút ra Quyền Trượng Sơn Thần, lấy ảo thuật che giấu, vỗ nhẹ bả vai Kamaitachi một cái.

Kamaitachi theo bản năng nhìn về phía vai trái, ngay sau đó, bụng quặn đau khó chịu nhanh chóng biến mất.

Hắn bất ngờ cúi đầu nhìn nhìn bụng, lại nhìn về phía Trương Nguyên Thanh:

“Thì ra cậu là Mộc Yêu.”

Trương Nguyên Thanh thu Quyền Trượng Sơn Thần về ô vật phẩm, không phủ nhận, cũng chưa thừa nhận, mỉm cười nói:

“Chúng tôi còn có việc, vị này là trợ lý của tôi Annie, nếu có chỗ nào cần trợ giúp, có thể liên hệ cô ấy.”

Đây là một trong những nguyên nhân Trương Nguyên Thanh ra tay, mới đến, mạng lưới quan hệ rất quan trọng.

Nhất là mạng lưới quan hệ quan phương.

Hắn có thể ở đại khu thứ hai oai phong một cõi, giai đoạn đầu ôm đùi Phó Thanh Dương, về sau ôm đùi Nguyên Soái.

Đợi Annie cùng Kamaitachi thêm bạn xong, nhân viên cảnh vụ sân bay vừa vặn chạy tới.

Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói: “Đi thôi!”

Hai người rất nhanh hòa vào trong đám người chen chúc, dựa theo bảng chỉ đường, đi về phía chỗ xe taxi.

Nửa giờ sau, Trương Nguyên Thanh và Annie ngồi vào xe taxi, tài xế là người da trắng trung niên bụng phệ, thấy Trương Nguyên Thanh mắt đen tóc vàng, cười khẽ dùng phát âm sứt sẹo nói: Trào cậu!

Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Annie: “Có phải đòi tiền boa hay không?”

Annie lắc đầu.

Ồ, là tài xế nói đùa... Trương Nguyên Thanh không nói nữa.

Xe taxi chạy khỏi sân bay, lao nhanh ở nội thành náo nhiệt phồn hoa.

Cùng là đô thị lớn cấp thế giới, New York cùng Tùng Hải có sự khác biệt rõ ràng, phong cách kiến trúc của New York là lấy góc vuông, đường cong, khối hình học làm chủ, cũng chính là phong cách kiến trúc hộp vuông.

Mặt khác, trong rất nhiều kiến trúc kiểu cũ, còn dung nhập phong cách dựng cột của La Mã cổ, cùng với tường ngoài đá cẩm thạch, lộ ra một chút năm tháng tang thương như vậy.

Trừ những thứ này, cảm thụ lớn nhất của Trương Nguyên Thanh chính là đường không rộng bằng Tùng Hải, thành thị xanh hóa cũng không quá nhiều.

Nhìn thành thị bên đường khắp nơi đều là các loại làn da, chủng người, Trương Nguyên Thanh nhịn không được hỏi:

“Trị an thế nào? Buổi tối đi ra ngoài có thể bị mấy anh da đen lấy súng chỉ vào đầu hay không vậy?”

Annie có chút chột dạ nói: “Chỉ cần buổi tối không ra ngoài, trị an vẫn là không tệ “

New York phố người Hoa, ở Hạ Thành đầu phía nam Manhattan, bao phủ diện tích cực lớn, ước chừng hơn bốn mươi con đường, người ở nơi này lấy Hoa kiều làm chủ, khoảng 150.000.

Trong Hoa kiều, lại lấy người tỉnh Bảo Thang thích ăn người Hồ Kiến, cùng với người Hồ Kiến bị tỉnh Bảo Thang xếp vào thực đơn làm chủ.

Phố người Hoa phong cách kiến trúc hỗn loạn ở giữa kiểu Trung cùng kiểu dáng Âu Tây, đã có nhà lầu mái cong đấu giác, cũng có tầng tầng chung cư hình chữ nhật tiếp giáp nhau.

Có con đường không đủ rộng rãi, điều kiện vệ sinh bình thường, trên nhà lầu tiếp giáp nhau là biển hiệu lộn xộn, viết tiếng Trung.

Loại hoàn cảnh chật chội này, làm Trương Nguyên Thanh nghĩ tới khu đô thị cũ ở Hong Kong.

Có nhà cao tầng tiếp giáp con đường, con đường rộng rãi, hai bên mở đầy nhà hàng, quán ăn vặt kiểu Trung, cái gì cần có cũng có.

Annie thuê nhà trọ cao cấp, là một căn nhà tầng nhỏ tinh xảo gạch đỏ tường ngoài, sáu tầng, ngăn nắp, mặt trước có cửa sổ bóng loáng, ban công nhỏ.

Ra ngoài rẽ trái chính là phố ăn vặt dòng người đông đúc, rẽ phải qua hai cái đèn xanh đèn đỏ, đó là khu trung tâm hành chính cao ốc san sát.

Hai người kéo hành lý, vào thang máy, tới lầu bốn.

Trong thang máy, Annie thấp giọng nói:

“Nơi này nằm ở khu vực rất tốt, giá tiền thuê nhà cũng rất phải chăng, nhưng chủ cho thuê nhà chỉ cho Hoa kiều thuê, không nhận người da trắng cùng người da đen thuê. Giáo Chủ, đợi lát nữa ngài phải nghĩ cách thuyết phục cô ấy, bằng không chúng ta chỉ có thể cầm lại tiền đặt cọc đổi chỗ khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận