Linh Cảnh Hành Giả

Chương 635: Lật ngược thế cờ (2)

Tôn Miểu Miểu nghiến răng, hốc mắt dâng trào tối đen, nữ quỷ mặc váy ngủ phía sau hướng tới Triệu Thành Hoàng cùng Viên Đình khẽ phun ra một ngụm âm khí, cô một lần nữa thi triển quỷ dựng tường, mê hoặc hai vị đồng môn.
Nhưng lúc này, thân thể Triệu Thành Hoàng vỡ tan như ảo ảnh, chỉ để lại tại chỗ một gã Viên Đình mờ mịt nhìn quanh.

Triệu Thành Hoàng lấy ảo thuật mê hoặc Tôn Miểu Miểu, chân thân đã sớm tiềm hành rời khỏi.

Hỏng bét... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nhất thời nhảy dựng, lập tức nhìn về phía Thổ Địa Công, trong tầm nhìn chiếu ra bóng dáng Thổ Địa Công, đồng thời cũng chiếu ra Triệu Thành Hoàng vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo. Hắn lặng lẽ xuất hiện ở phía sau Thổ Địa Công, trầm hông, hạ thấp, nắm tay phải đeo giáp tay kéo về phía sau, tựa như kéo ra một cây cung nhẹ nhàng.

“Ầm!”

Trong tiếng nổ vang như núi lở, Thổ Địa Công như ngồi tàu lượn siêu tốc bay đi, húc sập những bức tường đất, cuối cùng ngã vào trong một căn nhà lầu tàn phá.

Nhà lầu “Ầm ầm” sụp xuống, bụi bậm bắn lên đầy trời. Triệu Thành Hoàng nhìn Âm Si dưới chân một cái, thản nhiên nói:

“Kế tiếp, cậu dùng tiếng sáo phụ trợ tôi, đạo cụ này có thể thủ hộ linh phó của cậu, đạo cụ không chịu linh phó cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn ‘ô nhiễm’.”

Dứt lời, hắn thả xuống một cây đao xương. Âm Si nhặt đao xương lên, vội vàng nhìn lướt qua thuộc tính, đạo cụ này có ba năng lực: phá giáp, diệt linh, gọi linh.

Dựa theo phương pháp sử dụng trong giới thiệu thuộc tính, Âm Si vui sướng dùng đao xương cắt qua cổ tay, đao xương hấp thu máu tươi, hư ảnh lượn lờ hiện lên, dung nhập trong cơ thể.

Nhất thời, hắn chỉ cảm thấy cơ thể được một tầng “áo khoác” bao bọc, tựa như thân thể mặc vào khôi giáp.

Chỗ xa, Tôn Miểu Miểu tức giận rít lên một tiếng chói tai, trong miệng phun ra từng luồng khói đen, chỗ khói đen này toàn bộ đều là linh phó, chừng bảy tám con, chúng nó quấn quýt lẫn nhau, bện thành một sợi roi dài hư ảo, phát ra khí đen nồng đậm.

Sợi roi dài này vừa xuất hiện, Linh Cảnh Hành Giả ở đây đồng thời cảm nhận được run rẩy đến từ linh hồn, không biết sao dâng lên sự sợ hãi.

Loại sợ hãi này không phải đến từ trong lòng, mà là linh hồn. Linh hồn đang sợ hãi sợi roi này.

Tôn Miểu Miểu khác với Triệu Thành Hoàng, người sau am hiểu là thuật luyện thi, cùng với trình độ khống chế Thái Âm lực siêu phàm thoát tục.

Mà Tôn Miểu Miểu sở trường là thủ đoạn khống chế linh phó.

Chiêu “Đả Thần Tiên” này là tuyệt kỹ Tôn trưởng lão khai phá, chỉ truyền thừa cho cháu gái ruột thịt, tuyệt kỹ độc môn này là chỗ dựa để Tôn Miểu Miểu đứng top 3.

Tôn Miểu Miểu kéo sợi roi hư ảo, sải bước chạy về phía trước, hướng tới Triệu Thành Hoàng, Âm Si nơi xa ra sức vung ra.

“Ô ô ô!”

Xung quanh gió âm mãnh liệt, vang lên từng đợt quỷ khóc thê lương.

Triệu Thành Hoàng và Âm Si ăn ý nhảy khai, đặc biệt người trước, vẻ mặt kiêng kị cùng chăm chú, tựa như biết sợi roi này đáng sợ.

Cho dù đối mặt Thổ Địa Công, Triệu Thành Hoàng cũng chưa từng lộ ra loại vẻ mặt này, chưa từng biểu hiện ra thái độ như tránh rắn rết.

Mình có dự cảm, bị nó quật trúng một phát, linh hồn cũng phải vỡ nát, đây là đòn sát thủ của Tôn Miểu Miểu? Đợi một chút, Âm Thi cũng là có linh thể. Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên, bắt lấy cơ hội, chạm tới dấu ấn trong thức hải, ý thức nhất thời chìm vào trong đó, đạt được quyền chủ đạo Vong Giả Số 1.

“Vù!”

Vong Giả Số 1 từ trong phế tích lao ra, ở dưới sự phối hợp của giày khiêu vũ màu đỏ, ôm lấy ngang lưng Âm Thi cấp 4.

Người sau vẻ mặt đầy dữ tợn đấm đá lên gối đối với kẻ địch bên dưới.

Lúc này, tệ đoan linh trí không đủ cao của Âm Thi liền hiện ra, nó nhận chỉ lệnh là chiến đấu, khi kẻ địch xuất hiện, liền dựa theo bản năng triển khai công kích.

Vong Giả Số 1 miệng nói tiếng người: “Tôn Miểu Miểu, đánh nơi này.”

Tôn Miểu Miểu lập tức hiểu ý, cổ tay rung lên, sợi roi hư ảo quét ngang, hung hăng quật ở trên người Âm Thi cấp 4. Âm Thi cấp 4 chợt cứng đờ, thế công hung tàn dừng lại, sững sờ đứng thẳng, ánh sáng hung dữ trong con ngươi nó nhanh chóng tắt.

Linh thể Âm Thi này bị thương nặng, tạm thời mất đi sức sống.

Ý thức Trương Nguyên Thanh trở về bản thể, từ trong ô vật phẩm triệu hồi ra khẩu trang “Kẻ Trầm Mặc”, tiến vào Dạ Du, nhanh chóng tới gần Âm Thi cấp 4.

Hắn muốn nhân cơ hội phong ấn khối Âm Thi này của Triệu Thành Hoàng. Lúc này, tiếng sáo thê lương ai oán vang lên, mang đến đau đớn như kim thép cắm vào đầu. Trương Nguyên Thanh ôm đầu, rời khỏi Dạ Du, mạch máu đầu đau đớn giật giật.

Một bên khác, Triệu Thành Hoàng cũng cái trán nổi gân xanh, cố nén đau đớn chạm vào dấu ấn thức hải, chia ý thức ra làm hai.

Con ngươi Âm Thi cấp 4 bắn ra linh quang, Triệu Thành Hoàng nhập chủ thân thể này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận