Linh Cảnh Hành Giả

Chương 967: Phó Thanh Dương triệu hồi (5)

Ở trên người hắn rủ rỉ vài phút, Quan Nhã từ trên người tiểu nam sinh bò dậy, ngồi trở lại ghế lái, kéo xuống vạt áo thun, kéo xuống gương trang điểm dán ở trên tấm che nắng, vừa sửa sang lại quần áo, vừa nhìn về phía gương, lúc này mới phát hiện miệng mình sưng lên. Vừa đỏ vừa sưng, khó trách cảm thấy miệng tê tê.
Lần thứ hai hôn môi trong đời, thế mà bị hôn thành cái bộ dáng ma quỷ này.

“Mau cút xuống đi, lão nương phải về nhà.”

Quan Nhã cả giận nói.

Trương Nguyên Thanh tâm tình thấp thỏm nhập mật mã, mở ra cửa chống trộm.

Trong phòng khách ánh đèn sáng sủa, bữa tối đã kết thúc, ông ngoại ngồi ở chủ vị, lặng lẽ cúi đầu uống trà. Gia đình nhà cậu cũng chưa rời khỏi, mợ cùng dì trẻ ngồi ở phòng khách xem ti vi, cậu cùng anh họ thì uống trà với ông ngoại. Bà ngoại ở nhà bếp rửa bát.

Cơm ăn xong rồi, người lại chưa giải tán, vì sao, không cần nói cũng biết.

Nghe thấy tiếng cửa chống trộm mở ra, ba người đàn ông bên bàn cơm, hai người phụ nữ trong phòng khách đều nhìn lại. Ông ngoại mặt không biểu cảm nhìn cháu ngoại tiến vào phòng khách, thanh âm lạnh lùng mà uy nghiêm: “Lại đây!”

Trương Nguyên Thanh ngoan ngoãn đi tới.

Ông ngoại sắc mặt nghiêm túc: “Hai cô gái đó là thế nào, rốt cuộc người nào là bạn gái cháu.”

“Quan Nhã là bạn gái cháu, một người khác thật sự là bạn bình thường.” Trương Nguyên Thanh giải thích.

“Bạn bình thường vì sao sẽ đến trong nhà? Con bé còn có thể vào nhà, không phải cháu dẫn vào, chính là cháu nói cho con bé mật mã, bạn bè bình thường cháu nói cho người ta mật mã mở khóa?” Bà ngoại từ nhà bếp đi ra, chất vấn một tràng dài.

Cái này, cái này, ngài một đống tuổi rồi, logic có phải hơi quá chặt chẽ hay không? Trương Nguyên Thanh trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào. Chuyện này nếu có thể giải thích được, vậy thì quá khinh thường chỉ số thông minh của cảnh sát trưởng về hưu kiêm cảnh sát trưởng phu nhân rồi. Trương Nguyên Thanh đành phải nói:

“Quan Nhã quả thật là bạn gái cháu, nhưng cô ấy tương đối thẹn thùng, lại bởi vì trước đó từng gặp ngài, cho nên nhăn nhó không muốn đến. Cháu liền nghĩ tìm người bạn quan hệ không tệ, đến trong nhà bổ sung cho đủ số. Kết quả không ngờ, bản thân Quan Nhã lại tới...”

“Chỉ là quan hệ không tệ mà thôi?” Ông ngoại cười lạnh một tiếng: “Là quan hệ không đứng đắn với cháu nhỉ?” Trương Nguyên Thanh thuận thế cúi đầu, bày ra một bộ tư thái bị nhìn thấu tâm tư nho nhỏ.

Bạn gái chính quy không muốn đến, cho nên tìm người quan hệ ái muội giả mạo... Thấy hắn tư thái như vậy, mọi người liền hiểu rồi. Mợ ngồi ở trên sô pha lập tức giáo huấn:

“Nguyên Tử, cháu thế này không đúng nha, yêu thì yêu cho hẳn hoi, người trẻ tuổi không thể thay đổi thất thường biết không?”

“Cháu biết rồi mợ.” Trương Nguyên Thanh lên tiếng, lại cam đoan với ông ngoại:

“Cháu về sau sẽ không như vậy nữa.”

“Lần sau lại để ông biết cháu như vậy, đánh gãy chân cháu.”

Trưởng bối đều là bất công hơn nữa tiêu chuẩn kép, cho dù là cảnh sát trưởng về hưu chính khí nghiêm nghị, cũng chỉ có thể nghiêm khắc cảnh báo một phen. Bà ngoại càng bất công tiêu chuẩn kép hơn, lập tức liền mang tội trạng cháu ngoại chân đứng hai thuyền ném qua một bên, truy hỏi:

“Quan Nhã kia là chuyện thế nào? Ngọc Nhi nói, có phải thật hay không?”

Trương Nguyên Thanh quay đầu trừng mắt nhìn dì trẻ, nói: “Bà ngoại, bà đừng nghe dì ấy nói bừa, cháu cùng Quan Nhã quả thật là quen nhau trong vụ án anh Binh, có liên hệ riêng, nhưng lần đó ở bệnh viện Bình Thái, cô ấy là đi tra án.”

“Đoạn thời gian đó, có người nhìn thấy tội phạm truy nã xuất hiện ở bệnh viện Bình Thái, nghi ngờ có đồng lõa làm việc ở trong bệnh viện, cô ấy là trị an viên mà, liền đóng giả có thai, tìm bác sĩ trong bệnh viện tìm hiểu tình báo.” Bà ngoại vừa nghe, liền nhớ tới bệnh viện Bình Thái quả thật từng xảy ra khủng bố tập kích, “Nguyên Quân, có phải thật hay không?”

Trần Nguyên Quân day day nếp nhăn khắc sâu mi tâm: “Cháu cùng cô ấy không phải cùng một hệ thống, nhưng Nguyên Tử nói hẳn là không có vấn đề.”

“Thì ra là như thế...”Bà ngoại hung dữ trừng mắt lườm con gái một cái: “Chỉ biết nói bừa, lớn như vậy, nói chuyện không có đầu óc.”

Giang Ngọc Nhị không để ý đến mẹ quở trách, cô yên lặng nhìn Trương Nguyên Thanh, trong đôi mắt đen bóng không có buồn vui, bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt càng thêm thâm thúy, giống như cất giấu cái gì, giống như bi thương, giống như bất đắc dĩ, giống như đau đớn, giống như không cam lòng... Trương Nguyên Thanh không biết sao hoảng hốt một phen.

Lúc này, bà ngoại có chút xấu hổ, hổ thẹn nói:

“Vậy, vậy lần sau lại mời con bé về nhà ăn cơm đi. Nguyên Tử, cơm tối còn chưa ăn đâu, bà hâm nóng cho cháu.”

“Không cần, trời nóng nực, cứ ăn như vậy đi.” Trương Nguyên Thanh thuận thế ngồi xuống, bưng lên cơm vừa ăn được hai miếng, đã nguội, đồ ăn cũng nguội rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận