Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2108: Bán Thần Giải gia (2)

Cô trang điểm trang nhã, trên mặt có nụ cười mỉm, khí chất uyển chuyển hàm xúc, là loại người đẹp trưởng thành có thể nháy mắt chém giết tiểu nam sinh thích phụ nữ lớn tuổi.

“Nguyên Thủy ca ca, đây là tứ biểu cô của em.” Tạ Linh Hi thanh thúy giới thiệu.

Tứ biểu cô? Ừm, hẳn là chị em họ của ba ba đi... Trương Nguyên Thanh cực ít tiếp xúc với thân thích phụ thân bên kia, có chút không quá xác định nghĩ.

“Chào tứ biểu cô.” Hắn chủ động vươn tay.

Nghe được xưng hô của Trương Nguyên Thanh, khuôn mặt nhỏ của Tạ Linh Hi lập tức hiện ra lúm đồng tiền, mừng thầm.

“Tạ Cầm!” Phụ nhân sườn xám vươn bàn tay bảo dưỡng thích đáng, vừa bắt tay vừa đánh giá, nụ cười khóe miệng càng đậm thêm, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, quả nhiên là tuấn tú lịch sự.”

Cô rụt tay về, làm ra một cái động tác “mời”, cười nói:

“Tiệc đã bắt đầu, mọi người đều đang chờ được biết ngài.”

Cô dùng “Ngài” cái xưng hô này, đây là đãi ngộ cùng tôn kính nên có đối với linh cảnh hành giả cấp bậc cao.

Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu, dắt Tạ Linh Hi, theo Tạ Cầm bước qua bậc cửa đá, tiến vào lâm viên tràn đầy phong cách cổ, cây liễu xanh biếc, ao trồng sen, đường mòn trải phiến đá cùng đá cuội, đình giữa hồ mái cong, có nhà chạm rỗng cửa sổ. Hợp thành lâm viên Giang Nam uyển chuyển hàm xúc.

Vào sâu trong lâm viên, tản bộ năm phút đồng hồ, Tạ Cầm dẫn theo hai người tiến vào một chỗ kiến trúc cạnh ao hồ.

Tòa kiến trúc này tương tự đình tránh nắng, cột Hán Bạch ngọc thạch to lớn chống đỡ kiến trúc ở trên mặt nước, bốn phía không có tường, tám cây cột sơn đỏ chống đỡ mái hiên bay.

Ánh đèn chiếu sáng là một cái đèn lồng treo ở trên xà nhà.

Trong đình rộng rãi, bố trí hai mươi hai cái bàn, tràn đầy trưởng bối cùng nam nữ trẻ tuổi của Tạ gia, cơ bản không có trẻ con.

Tiệc cua Tạ gia chỉ cho phép linh cảnh hành giả trong tộc tham dự, không phải linh cảnh hành giả là không có tư cách ngồi ở chỗ này.

Các tộc nhân Tạ gia liên tiếp nhìn về phía cửa, tựa như đang chờ đợi cái gì, nhìn thấy Tạ Cầm dẫn hai người tiến vào, bàn kia của người trẻ tuổi truyền đến tiếng hô nhỏ vui sướng:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn đến rồi!”

Trong tích tắc, từng ánh mắt hướng tới.

Ánh mắt của các trưởng bối mang theo đánh giá, ánh mắt của người trẻ tuổi mang theo sùng bái, thiện ý, địch ý, mà cô gái hợp độ tuổi, nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn, là thèm nhỏ dãi.

Đáng giá nhắc tới, Nhạc Sĩ sau giai đoạn Thánh Giả, đối với tình yêu cùng sinh con có khát vọng phát ra từ bản năng, gặp được người khác phái cường đại, sẽ sinh ra bản năng sinh con đẻ cái.

Cho nên nghề nghiệp Nhạc Sĩ, mặc kệ nam nữ, đều có tiềm chất làm hải vương.

Nhưng loại bản năng này không phải trả giá không thể ức chế, đại bộ phận Nhạc Sĩ chính thống đều coi như hàm súc, không giống nghề nghiệp Ái Dục, phần lớn đều là lão tài xế.

Annie loại đó thuộc về số ít trong nghề nghiệp Ái Dục, tựa như Thiên Hạ Quy Hỏa trong Hỏa Sư.

Tạ Linh Hi cảm nhận được ánh mắt mơ ước của các tộc tỷ tộc muội, cô dì thím chị, vội vàng ôm chặt cánh tay Nguyên Thủy ca ca, giọng la lỵ nói:

“Ca ca, chúng ta đi một bàn đó !”

Trương Nguyên Thanh theo ánh mắt của cô nhìn lại, dẫn đầu bị một vị phụ nhân xinh đẹp mặc sườn xám màu trắng hấp dẫn.

Dáng người cô đầy đặn hấp dẫn, để búi tóc Triều Thiên phục cổ, khuôn mặt trái xoan diễm lệ quyến rũ, kẻ mày vẽ mắt, đường kẻ mắt màu đen phác thảo ra con ngươi lấp lánh có thần.

Đã có phong vận của phụ nữ trưởng thành, lại có ngây thơ của thiếu nữ thanh thuần.

Trương Nguyên Thanh cẩn thận xem vài lần, phát hiện cô cùng Tạ Linh Hi có vài phần tương tự.

Đây là bà mẹ trà xanh trong miệng Tạ Linh Hi? Cái diện mạo này khí chất này dáng người này, quả thực nghiền áp con gái phiên bản tấm giặt quần áo, khó trách bé trà xanh oán niệm lớn như vậy, có thể không lớn sao, nhắm chừng chưa bao giờ thắng mẫu thân... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm.

Sau đó mới nhìn về phía mấy vị trung lão niên ngồi cùng bàn.

Bảy vị Chúa Tể, chậc chậc, Tạ gia nội tình thâm hậu nha, mình nhớ Tạ gia là có một vị Chúa Tể đỉnh phong, sao chưa tới... Trương Nguyên Thanh thu hồi ánh mắt, dắt Tạ Linh Hi, ở dưới Tạ Cầm dẫn dắt, đi về phía bàn chính.

“Các vị chú bác, vị này chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

Các Chúa Tể Tạ gia hàm súc gật đầu, lộ ra mỉm cười thiện ý.

Trương Nguyên Thanh gật đầu đáp lại, dẫn theo bé trà xanh vào ngồi.

Tạ Cầm chưa giới thiệu ID linh cảnh bảy vị Chúa Tể, gọi thẳng tục danh các Chúa Tể là hành vi rất mạo phạm, dò hỏi cũng như thế.

Ở trước khi tham gia tiệc cua, Tạ Linh Hi đã mang tư liệu cơ bản của Chúa Tể trong tộc truyền cho hắn, cho nên Trương Nguyên Thanh mới có thể biết Tạ gia có một vị Chúa Tể đỉnh phong.

Người phục vụ bưng lên cho Trương Nguyên Thanh sáu con cua to, một vò rượu vàng Tạ gia tự ủ, cùng với công cụ bóc vỏ.

Tạ Linh Hi ân cần gỡ cua cho ca ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận