Linh Cảnh Hành Giả

Chương 64: Tay trói gà không chặt (3)

“Cách hung như thế nào? Có thể miêu tả cụ thể một chút không, tôi biết cái này không dễ hình dung, tốt nhất có vật tham chiếu.”
“Tôi vừa vào cửa đã thấy Thường Uy đang đánh Lai Phúc.”

- Giải thích câu "Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Thường Uy đang đánh Lai Phúc, sau đó tôi liền ngất đi.“ Câu này là câu thoại kinh điển trong bộ phim “Quan xẩm lốc cốc” của đạo diễn Châu Tinh Trì. Kẻ phản diện, Thường Uy, đã giết ai đó, nhưng lại tuyên bố không có khả năng võ thuật. Hết giải thích.

“... Tốt lắm.”

Rốt cuộc, trình sát hình sự mới phác họa xong, Trương Nguyên Thanh hài lòng gật đầu:

“Nhắm chừng chính là bộ dạng này, có bảy tám phần tương tự.”

Kế tiếp, thông qua đối chiếu cơ sở dữ liệu tin tức dân cư, bọn họ tập trung nhân vật mục tiêu.

“Âu Hướng Vinh, người Vụ thị tỉnh Giang Nam, định cư lâu dài ở Tùng Hải, năm 2012 bởi vì tội cố ý đả thương người bị phán bỏ tù, sau khi ra tù thì không còn tin tức...”

Ngồi ở ghế làm việc Quan Nhã nở nụ cười:

“Có những tin tức này, muộn nhất sáng nay, có thể bắt được hắn.”

“Nhanh như vậy?”

“Ha ha, cậu phải tin tưởng năng lực của chính phủ cùng thám báo.” Quan Nhã đứng dậy đi ra ngoài, nói: “Nguyên Thủy, công tác của cậu đã hoàn thành, có thể về trường học rồi. Chuyện tiếp theo cậu không cần phải xen vào, tuy thần dạ du chiến lực cực cao, nhưng cậu còn chưa có dũng khí cùng tố chất tâm lý của một chiến sĩ.”

“Được.” Trương Nguyên Thanh vui vẻ đáp án.

Văn phòng tòa nhà thủy tinh, Lý Đông Trạch xem xong tư liệu Quan Nhã gửi đến, hắn mở ra “Group quản lý linh cảnh hành giả đại khu Khang Dương”, đồng bộ tin tức hung thủ ở trong group.

Đại Cơ Bá: “Vị thần dạ du mới tới kia của chúng ta hiệu suất rất cao đấy, đã xác định thân phận hung thủ.”

Thủy Thượng Phiêu: “Lý Đông Trạch, có một cấp dưới thần dạ du có thể tùy ý chi phối, cảm giác thế nào?”

Lý Đông Trạch: “Cảm giác tương đối không tệ.”

Đường Quốc Cường phát ra một bao tiền lì xì.

Bạch Long: “Được rồi, đừng đắc ý nữa, mau bố trí đi, thông báo tổng cục trị an Tùng Hải, sắp xếp nhân viên kiểm tra nghiêm thêm đối với xe cộ ra vào Tùng Hải, thông báo tiểu đội linh cảnh các đại khu, phối hợp chúng ta lùng bắt bất cứ lúc nào, chỉ mong Âu Hướng Vinh còn chưa chạy ra khỏi Tùng Hải.”

Hung thủ là sáng nay gây án, đến bây giờ, đã trôi qua năm sáu giờ, đừng nói là linh cảnh hành giả, cho dù là người thường trước đó chuẩn bị sẵn, lúc này cũng đã thoát khỏi Tùng Hải.

Người thường có thể căn cứ camera giám sát truy tung, truy tung linh cảnh hành giả thì khó.

Thanh Đằng: “So sánh với một tên nghề nghiệp tà ác tìm cơ hội trả thù chính phủ, chạy ra khỏi Tùng Hải ngược lại là chuyện tốt.”

Điều trước ý nghĩa sẽ có linh cảnh hành giả tổ chức chính phủ lọt vào ám sát.

Lý Đông Trạch: “Hắn sẽ không rời khỏi Tùng Hải.”

Đại Cơ Bá: “Khẳng định như vậy?”

Lý Đông Trạch: “Âu Hướng Vinh nếu chỉ là muốn giết Triệu Anh Quân, đã sớm ra tay, cho dù chúng ta có thần dạ du, đợi khóa mục tiêu được thân phận của hắn, hắn cũng đã sớm thoát khỏi Tùng Hải. Nhưng vì sao phải chọn ở lúc này?”

Đại Cơ Bá: “Đừng nói lấp lửng, nói thẳng.”

Thanh Đằng: “Cho nên vẫn là vì trả thù chính phủ?”

Lý Đông Trạch: “Không, sự việc chỉ sợ càng thêm phức tạp, thần dạ du của tôi từ trong trí nhớ của Triệu Anh Quân, thấy được một ít manh mối. Âu Hướng Vinh tra hỏi Triệu Anh Quân, vì là chén thánh cùng danh sách.”

Chén thánh cùng danh sách? Đội trưởng khác ở lúc dùng đầu óc suy nghĩ hai thứ này, Đại Cơ Bá trực tiếp gửi xong câu hỏi:

“Thứ gì vậy?”

Lý Đông Trạch không nhìn hắn, đợi một lát, thấy các đồng nghiệp chưa phát biểu cái nhìn đối với chén thánh cùng danh sách, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua việc này, gửi tin nói:

“Chén thánh cùng danh sách tạm thời không đề cập tới, hành động trước đi.”

Bảy giờ tối, bàn ăn.

Bà ngoại nhìn quét người về nhà bên cạnh bàn, tâm tình có chút không tệ tuyên bố:

“Nguyên Tử, buổi chiều ngày mai cậu cháu sẽ trở lại. Nguyên Quân à, nhớ rõ lái xe đi đón. Ngọc Nhi, tan tầm về nhà sớm một chút.”

Ngọc Nhi là tên ở nhà của dì trẻ.

Trương Nguyên Thanh cùng Giang Ngọc Nhị mỗi người gặm một cái chân gà, Trần Nguyên Quân uống canh gà, đều là vẻ mặt bình tĩnh.

Bà ngoại thấy thế, gõ đũa, trừng mắt nói: “Nghe thấy ta nói chuyện chưa.”

“Ồ.”

“Vâng.”

“Biết rồi.”

Bà ngoại: “...”

Cậu cùng mợ xuất ngoại du lịch gần hai tháng, cậu không làm việc đàng hoàng bất cần đời, mợ chẳng bao giờ đụng tay vào việc gì, trong nhà có hai người bọn họ cùng không có hai người bọn họ không có gì khác nhau.

Trở về thì trở về, cũng không phải việc vui lớn đáng giá chúc mừng, đại khái cũng chỉ có bà ngoại sẽ bởi vì cậu trở về mà vui vẻ.

Giang Ngọc Nhị gặm chân gà nói: “Tên bại hoại gia tộc đó sao không chơi thêm mấy tháng? Hai người bọn họ không ở nhà, trong nhà đặc biệt thanh tịnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận