Linh Cảnh Hành Giả

Chương 232: Gặp mặt đàm phán (2)

Tuy lẩm bẩm Chỉ Sát cung chủ là kẻ chập mạch, nhưng Trương Nguyên Thanh cho rằng, từ trước mắt mà nói, Chỉ Sát cung là bạn không phải địch. Ở trên sự kiện Vương Thiên, hắn còn có ân với Chỉ Sát cung.
Bốn rưỡi sáng, con đường trống trải lạnh lùng, ánh sáng đèn đường màu vàng ố, dọc theo đường trải mãi về phương xa.

Tới gần văn phòng cảnh sát khu Khang Dương, Trương Nguyên Thanh lấy ra điện thoại di động, lấy màn hình làm gương, ở dưới đèn đường đánh giá dung mạo một lần.

Ngũ quan bình thường, tỏ ra hơi khô khan.

Hắn đã dịch dung thành Vương Thái.

Vẫn là bộ dáng Vương Thái có cảm giác an toàn nha, dung mạo của mình quá mức anh tuấn, quá mức đáng chú ý... Trương Nguyên Thanh thu hồi điện thoại di động, đi về phía văn phòng cảnh sát.

Tiếng bước chân ‘Cộp cộp’ quanh quẩn ở con đường trống trải, ba phút sau, hắn xa xa thấy quán cà phê đối diện văn phòng cảnh sát, cửa tiệm mở rộng, ánh đèn nhu hòa.

Trương Nguyên Thanh do dự một phen ở cửa tiệm, dứt khoát tiến vào cà phê quán.

Trong quán trống trơn, không có lấy một cái.

Người đâu? Còn chưa tới? Trương Nguyên Thanh nhìn quanh một vòng, tùy ý chọn một chỗ ngồi.

Hắn vừa ngồi xuống, liền nghe bên cạnh cách đó không xa truyền đến tiếng cười khẽ như chuông bạc:

“Vương Thiên nói cậu bộ dạng không tệ, tôi cảm thấy rất bình thường, anh ta lừa tôi, trở về phải treo anh ta lên đánh.”

Lưng Trương Nguyên Thanh nháy mắt căng thẳng, lại chậm rãi thả lỏng, nghiêng đầu nhìn lại.

Cách vị trí hai cái bàn, không biết khi nào, đã có một bóng hình xinh đẹp đỏ au ngồi đó. Cô mặc váy cung đình hoa mỹ thời Hán, lấy đỏ thẫm làm màu lót, vị trí ngực, làn váy, tay áo, lấy chỉ vàng thêu ra hoa văn đám mây, hoa văn rồng.

Làn váy màu đỏ kéo dài dưới đất, ở chỗ cẳng chân xẻ tà. Cô lười biếng tựa vào ghế dựa lưng, kiễng chân, không đi giày, chân trần như tuyết, mắt cá chân linh lung xinh đẹp đeo vòng chân màu vàng.

Cô đeo mặt nạ màu bạc, đôi mắt đẹp linh động ở dưới mặt nạ đánh giá Trương Nguyên Thanh.

Yêu dã, tùy ý, cao quý, đoan trang. Chỉ một cái nhìn như vậy, Trương Nguyên Thanh ở trên người cô thấy được rất nhiều khí chất.

Cái chân này còn rất đẹp! Trương Nguyên Thanh nhìn vài lần, không dám nhìn thêm, thử nói:

“Cung chủ?”

Đôi mắt đẹp dưới mặt nạ cong lại, xem như đáp lại.

“Tôi đã nghe nói chuyện của cậu, cảm tạ cậu trợ giúp đối với Chỉ Sát cung, ở dưới tình huống không vi phạm đạo nghĩa, đủ khả năng, có thể đáp ứng một cái thỉnh cầu của cậu.” Cô chống cằm, si ngốc cười.

Ba cái được không? Trương Nguyên Thanh trầm ổn gật đầu: “Đa tạ! Nghe Tình Điên Đại Thánh nói, cung chủ hai ngày qua vào phó bản, cho nên chưa đối phó Hạ Hầu gia?”

Cung chủ váy đỏ khẽ gật đầu: “Tôi đã tấn thăng cảnh giới Chúa Tể.”

Đệch, Chúa Tể? Trương Nguyên Thanh vội vàng hiến dâng thiện ý, nói: “Cần tôi hô một tiếng: Cung chủ thiên thu muôn đời, nhất thống giang hồ không?”

Váy đỏ cười khanh khách: “Tôi càng muốn lột da mặt của cậu xuống, xem xem cậu bộ dáng thế nào.”

Cô ấy nhìn ra mình dịch dung? Lột da mặt, quả nhiên là kẻ chập mạch.

Đặt ở lúc bình thường, hắn sẽ nói: Đây là vinh hạnh của tôi.

Nhưng bây giờ hắn không dám nói, sợ cô gái này thật sự ra tay.

Trương Nguyên Thanh nghiêm mặt nói: “Hạ Hầu Thiên Nguyên đã xong rồi, nhưng Hạ Hầu Tân và Hạ Hầu Trì vẫn còn, tôi có thể làm cái gì cho cung chủ?”

Nói chuyện là một loại nghệ thuật.

Chỉ Sát cung chủ trầm ngâm vài giây, từ từ nói: “Cậu cùng Tạ Linh Hi con bé đó đi lại gần, hẳn là biết thân phận của tôi nhỉ.”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.

Khóe miệng Chỉ Sát cung chủ nhếch lên: “A, thì ra cô bé thật sự nói thân thế của tôi với người ngoài, tôi phải mang con bé lột sạch treo lên đánh.”

A! Thế này mình có phải không cẩn thận chơi xỏ Tạ Linh Hi hay không? Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, hoàn toàn không dự đoán được đề tài sẽ rẽ đến nơi đây.

Hắn có chút theo không kịp tiết tấu tư duy của vị cung chủ này.

Thanh âm dễ nghe như chuông bạc của Chỉ Sát cung chủ tiếp tục nói:

“Hai mươi mốt năm trước, Sở gia trong ba nhà ‘nhạc sĩ’, gặp phải Binh giám mục đánh lén, thành viên trung tâm bị diệt, chỉ có tộc nhân bình thường chạy thoát ra ngoài. Tôi lúc ấy còn nhỏ tuổi, chưa trở thành Linh cảnh hành giả, ở dưới sự bảo vệ của tộc nhân, may mắn sống sót.

“Nguyên nhân Sở gia năm đó bị diệt rất phức tạp, tôi liền không nói tỉ mỉ. Tôi bị tộc nhân đưa tới Tùng Hải định cư, sau khi trưởng thành, đạt được thẻ nhân vật, trở thành Linh cảnh hành giả.

“Tôi bắt đầu âm thầm điều tra chân tướng năm đó Sở gia bị diệt, trải qua nhiều năm cố gắng, rốt cuộc tra ra một vài thứ, tôi phát hiện trong sự kiện năm đó, có một thế lực âm thầm chủ đạo tất cả cái này.”

“Thế lực nào?” Trương Nguyên Thanh tò mò hỏi.

“Cậu từng nghe nói Hoa Hồng Đêm Tối không?”

Hoa Hồng Đêm Tối? ! Trong lòng Trương Nguyên Thanh chấn động: “Từng nghe nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận