Linh Cảnh Hành Giả

Chương 152: Thám tử suy luận quán (4)

Cũng là bắt đầu từ khi đó, Trương Nguyên Thanh thật sự xác nhận mỗi người đều tiếp thu được nhiệm vụ ẩn.
“Ông ta là nghề nghiệp tà ác?” Hỏa Ma cả kinh: “Vậy ông ta có thể là kẻ tà ác hay không? Nói tới, từ sau khi ông ta chết, trong đội ngũ chúng ta liền không có ai vô duyên vô cớ tử vong.”

“Kẻ tà ác không giết người là có nguyên nhân, một lát nữa tôi lại nói, nhưng Xấu Hổ Làm Cha không phải kẻ tà ác, bởi vì sau khi nhiệm vụ bãi đỗ xe ngầm kết thúc, tôi từng lặng lẽ hỏi linh.” Trương Nguyên Thanh nâng bước đi lên trước, mang danh thiếp Xấu Hổ Làm Cha dán ở một trong hai người trung lập.

“Đinh, suy luận chính xác.”

Tiếp theo, ba người nhìn thấy trên bức tượng dán danh thiếp “Xấu Hổ Làm Cha” kia hiện lên một tin tức:

“Người trung lập: Trong đội ngũ có một đội trưởng cùng một kẻ tà ác, ngài cần ở trước khi nhiệm vụ thứ nhất kết thúc, lựa chọn trận doanh của mình. Xin chớ bại lộ thân phận. “

Đây là nhiệm vụ ẩn của “người trung lập”.

“Trước khi nhiệm vụ thứ nhất kết thúc lựa chọn trận doanh của mình...” Trương Nguyên Thanh mỉm cười quay đầu, nhìn cô gái: “Như vậy xem ra, em gái Linh Hi, em cũng là người trung lập. Ừm, bây giờ là người của anh.”

Tạ Linh Hi cười tươi:

“Đúng, anh Vương Thái.

“Lựa chọn trận doanh khẳng định cần cẩn thận, em lúc ấy cũng không biết ai là đội trưởng ai là kẻ tà ác, chọn sai có thể sẽ chết. Cho nên em đề nghị nhiệm vụ đầu tiên chơi tàu lượn siêu tốc, bởi vì tàu lượn siêu tốc là đơn giản nhất, không có ngoại lực ảnh hưởng, nếu phương án vượt bản của nó chưa thay đổi, như vậy nó chính là bình đài đánh cờ tốt nhất của đội trưởng cùng kẻ tà ác.

“Sau đó em lại căn cứ kết quả hai bên đánh cờ, lựa chọn trận doanh. Anh Vương Thái, anh rất lợi hại, nghĩ ra phương pháp hóa giải. Cho nên em liền lựa chọn gia nhập đến trận doanh đội trưởng.”

Trương Nguyên Thanh a một tiếng, dán lên danh thiếp Tạ Linh Hi.

Cô bé này ở sau khi tàu lượn siêu tốc, vẫn luôn rất ngoan, bày ra đủ thiện ý đối với hắn.

Buổi nói chuyện “giảng bài tư nhân” kia, là một sự thăm dò của Trương Nguyên Thanh, mà đối phương cho câu trả lời chính diện: Được được!

“Đinh! Suy luận chính xác.”

Tiếp theo, nhiệm vụ ẩn của người trung lập một lần nữa hiện lên.

Trương Nguyên Thanh rút ra danh thiếp của Tây Thi, nói:

“Cô gái này toàn bộ hành trình lười biếng, trong quá trình nhiệm vụ, khi chơi tàu lượn siêu tốc tán thành mở mắt, khi đối mặt Autobot chưa từng ra tay, trừ tự bảo vệ mình tương đối tích cực, cả một đêm, hành vi của cô ấy đều thiếu động lực, cho nên tôi phán đoán cô ấy là bình dân.

“Hỏa Ma, anh thấy thế nào?”

Hỏa Ma nhíu mày nói: “Quá võ đoán, lý do như vậy, cũng có thể dùng ở trên thân kẻ tà ác.”

Trương Nguyên Thanh cười: “Không, không võ đoán, nhưng tôi không thể nói nguyên nhân với anh.”

Hắn dán danh thiếp Tây Thi trên bức tượng bình dân.

“Đinh! Suy luận chính xác.”

“Bình dân: Thân phận của ngài là bình dân, xin ở trước khi nhiệm vụ thứ nhất kết thúc, tìm ra đội trưởng, cùng được hắn che chở. Xin đừng bại lộ thân phận của mình.”

Trừ nguyên nhân vừa rồi nói, lý do Trương Nguyên Thanh kết luận Tây Thi là bình dân còn có hai cái:

Một là trong quá trình nhớ lại dẫn phát bệnh cũ, hắn phát hiện Tây Thi vẫn luôn thử thân phận người khác, đầu tiên là hỏi Tạ Linh Hi có phải nhân viên chính phủ hay không, khi tàu lượn siêu tốc, lại bồi hồi bất định ở giữa hắn cùng Hà Bá.

Những chi tiết này, nếu không phải hắn có thể nhớ lại, rất khó phát hiện. Mà kẻ tà ác ở dưới tình huống biết đội trưởng tồn tại, sẽ không làm ra hành động thăm dò rõ ràng.

Hai, cũng là buổi nói chuyện tính chất thăm dò đó, Tây Thi trả lời là: Không cần kính trọng, phải thô lỗ, cuồng dã.

Đây thật ra là cô là ám chỉ thân phận bình dân của mình.

Bình dân không cần được kính trọng, bình dân luôn bị đối đãi thô lỗ cùng cuồng dã.

Nhưng lúc ấy Trương Nguyên Thanh cho rằng đây là lí do đối phương biểu đạt dựa vào, thẳng đến vừa rồi nhìn thấy thân phận “bình dân”, mới chính thức hiểu ý.

“Hà Bá chết đầu tiên, tạm thời mặc kệ hắn.” Trương Nguyên Thanh cười mỉm nhìn Hỏa Ma, “Anh Hỏa Ma, nội gian cùng kẻ tà ác, anh là người nào?”

Sắc mặt Hỏa Ma lập tức trở nên khó coi, trầm giọng nói: “Tôi là thủ vệ.”

“Đánh rắm!” Tạ Linh Hi lườm nguýt: “Anh cái tên mày rậm mắt to này, không giống người tốt nhất, từ đầu tới đuôi đều làm cây gậy ngoáy phân, a, không phải... Dù sao chính là một đống cứt.”

Hỏa Ma cũng không kích động, biện luận cho bản thân có lý lẽ có chứng cứ:

“Người anh em Vương Thái, tôi thật là thủ vệ, thật ra tôi sớm đã biết cậu là đội trưởng, ở lúc tàu lượn siêu tốc tôi đã biết. Cậu nghĩ xem, nếu tôi là kẻ ác, tôi đã sớm giết cậu giống như giết Hà Bá rồi.”

“Ha ha ha!”

“Cậu cười cái gì?” Hỏa Ma nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận