Linh Cảnh Hành Giả

Chương 323: Đến tiếp sau (2)

Kẻ điên ở đâu ra vậy?
Tiếng cười bệnh trạng này, tính cách sát phạt quyết đoán này, quả thực so với Yêu mê hoặc còn khát máu hơn, so với Huyễn thuật sư còn biến thái hơn. Thiên Linh Linh quát:

“Các vị cẩn thận, cô ta là Chỉ Sát cung chủ, Nhạc sĩ Thánh giả đỉnh phong, chúng ta đồng lòng hợp sức, xử lý cô ta.” Rầm rầm ! mọi người nhao nhao đứng lên, sắc mặt chăm chú nhìn chằm chằm cô gái váy đỏ đầu cầu thang.

Mấy nam nữ đang tằng tịu với nhau cũng dừng vận động, đàn ông rút ra khỏi thân thể cô gái, cô gái buông ra cái chân kẹp lấy lưng đàn ông, bọn họ thậm chí ngay cả quần áo quần cũng chưa mặc, liền vội vàng bày ra tư thế nghênh địch.

Thì ra bà điên này là Chỉ Sát cung chủ, vậy thì khó trách.

Làm hành giả dân bản xứ Tùng Hải, bọn họ tự nhiên biết đại danh của Chỉ Sát cung chủ, vị này chính là cường giả số một số hai dưới cấp trưởng lão.

“Đậu má mày, Thiên Linh Linh, bố mày đến nơi này của mày là tiêu tiền trả phí, không phải muốn chết.”

“Sợ cái gì, nữ nhân này dám tới đây, chúng ta xa luân chiến cũng chơi chết ả. Dưới cấp Chúa tể, đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài! Thiên Linh Linh cũng là Thánh giả, có chúng ta phụ trợ, sợ một con đàn bà điên như cô ta sao.”

Chỉ Sát cung chủ cúi người, lòng bàn tay chấm một chút máu tươi ở cái đầu, nhẹ nhàng bôi ở trên mặt nạ màu bạc, bôi ra một khuôn mặt đẹp thê lương.

Một giây sau, phía sau cô kéo dài ra vô số sợi dây đỏ mảnh khảnh, giống như một bụi hoa hồng nở rộ, lại giống như là xúc tu vặn vẹo đáng sợ.

Người pha chế từ trong ngăn kéo tủ rượu lấy ra một khẩu súng săn, ném cho Thiên Linh Linh trước quầy bar, người sau cầm lên, nhắm vào Chỉ Sát cung chủ, bóp cò súng.

“Đoàng!”

Nòng súng phun ra khói thuốc súng, màn đạn hướng tới đầu cầu thang bao trùm.

Đạn chùm uy lực thật lớn, bị những sợi dây thừng đỏ nhỏ như sợi tóc kia dễ dàng đẩy ra.

Một phát súng này khai hỏa khẩu hiệu hỗn chiến, các hành giả tà ác cạnh ghế dài, kẻ có súng lấy súng, kẻ có đạo cụ lấy đạo cụ, không có cái gì, còn có kỹ năng cùng vật lộn.

Chỉ Sát cung chủ ngẩng lên cái cổ thon dài trắng như tuyết, trong cổ họng phát ra tiếng ca tuyệt đẹp to rõ.

Trong tiếng ca quanh quẩn, những kẻ ác ở quán bar trong lòng đất đầu óc hơi hoảng hốt, sát ý đáy lòng tiêu tán, sợ hãi được vuốt phẳng, tâm tính trở nên vô cùng bình thản.

Nhạc sĩ có thể thông qua tiếng ca truyền tình cảm, ảnh hưởng người nghe.

Nhạc sĩ chủ lưu có ba năng lực lớn: Thôi miên, trấn an, cổ vũ.

Mà Nhạc sĩ có thâm niên, có thể làm được càng nhiều thao tác tinh tế hơn, ví dụ như mượn dùng ca khúc nào đó, tăng mạnh tình cảm ẩn chứa trong giai điệu cùng ca từ, khiến người nghe sinh ra cảm xúc tương ứng.

Chủng loại giai điệu càng nhiều, thủ đoạn lại càng nhiều.

Ở trong kẽ hở mọi người mất đi ý chí chiến đấu, được an bình vuốt ve, sợi dây đỏ phía sau Chỉ Sát cung chủ lao ra ngoài, chia làm hai bộ phận, một bộ phận tập kích hành giả tà ác cạnh ghế dài, một bộ phận tập kích Thiên Linh Linh và Lý Hiển Tông trước quầy bar.

Phốc phốc phốc!

Ngay tại chỗ có sáu bảy người bị sợi dây đỏ đâm thủng đầu, trái tim, chết trong im lặng. Một vị Huyễn thuật sư ở trước khi chết, phát ra tiếng thét chói tai cao vút.

Tiếng của cô không thể so sánh với giọng hát Chỉ Sát cung chủ, nhưng tựa như một hòn đá nhỏ, đập nổi lên gợn sóng, Thiên Linh Linh đang dốc hết sức chống lại tiếng ca giật mình một cái, mượn dùng tinh thần chấn động của Huyễn thuật sư, từ trong tiếng ca giãy thoát.

Lý Hiển Tông bỗng bừng tỉnh, không chút suy nghĩ, triệu hồi ra áo khoác dơ bẩn, phát ra mùi tanh tưởi, khoác ở trên người. Hắn nhắm mắt, trong miệng lẩm bẩm: “Đánh không đến ta, đánh không đến ta...”

Sợi dây đỏ bắn nhanh đến, đâm xuyên qua bụng, đùi, cánh tay Lý Hiển Tông, nhưng công kích nhằm vào đầu, trái tim các chỗ yếu hại, lại quỷ dị tách ra, có cái hướng trần nhà, có cái rơi trên mặt đất.

Hắn sử dụng là loại năng lực thứ ba của đạo cụ cấp Thánh giả này đang cầu phúc!

Nguyền rủa cùng cầu phúc, khẳng định không thể dao động Chỉ Sát cung chủ, cho nên, dứt khoát khiến cho vận may của mình tốt lên.

“A!”

Lý Hiển Tông đau tới mức da mặt run rẩy.

Một bên khác, Thiên Linh Linh nguy nga bất động, cơ thịt bành trướng, căng nứt áo khoác, trong tiếng “Rẹt”, hai cánh tay hư ảo, không đủ ngưng thực từ vị trí xương bả vai thò ra, một bàn tay nắm trường đao, một tay đoản đao.

Hai thanh đao một dài một ngắn vung lên, chặt đứt sợi dây đỏ bắn nhanh đến.

Sợi dây đỏ nhẹ nhàng rơi xuống đất, giống như cơn mưa đỏ.

Thiên Linh Linh đang muốn nắm song đao, bắt đầu cận chiến đối với Chỉ Sát cung chủ, chợt thấy cô gái váy đỏ đầu cầu thang giơ lên cổ tay trắng như tuyết, búng ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận