Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1791: Chuyện cũ (2)

“Cậu làm sao vậy?” Khấu Bắc Nguyệt ghé lên hỏi.

Nhóc mập ngẩng đầu, ánh mắt dại ra, không ham sống nữa, “Lão đại, tôi muốn về nam phái...”

“Vì sao?”

“Anh coi như tôi chết rồi đi, chết về mặt xã hội cũng là chết, khi anh ở nơi nào đó chết về mặt xã hội, biện pháp tốt nhất là đi nơi khác phát triển.” Nhóc mập bi thương nói.

“Ồ, vậy cậu đi đi.”

“Hả? Lão đại anh không giữ lại tôi sao?”

“Không cần giữ lại, quay đầu tôi mang chuyện trước kia của cậu truyền đến trên chợ đen, chờ cậu cũng chết ở nam phái, cậu liền sẽ trở lại.”

“... Lão đại anh vẫn luôn sắm vai Hỏa Sư đúng hay không, anh thật ra là Yêu Mê Hoặc giả dối.”

“Cậu bị ngu à, tôi vốn là Yêu Mê Hoặc.”

Phật điện tĩnh lặng tràn đầy nét cổ kính.

Trương Nguyên Thanh há mồm thở dốc, mồ hôi như hạt đậu dọc theo gò má chảy xuống, cứ như vậy thở hổn hển rất lâu, nhịp tim hỗn loạn của hắn mới dần dần bình ổn, cảm giác linh hồn xé rách cũng giảm bớt rất nhiều.

Rốt cuộc đã có sức nói chuyện, Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi:

“Đại sư, ông còn nhớ tổ chức Tiêu Dao hay không.”

“A Di Đà Phật, chuyện cũ như khói, cần gì nhắc lại.” Thanh âm Vô Ngân đại sư trong sự trầm thấp, xen lẫn đau đớn, “Thí chủ là làm sao biết được quá khứ của bần tăng?”

“Khí linh vườn bách thú nói cho tôi biết.” Trương Nguyên Thanh nói.

Lần này, Vô Ngân đại sư trầm mặc vài giây, mới trả lời:

“Nó vì sao nói cho cậu?”

Trương Nguyên Thanh nhìn thoáng qua ngọn nến yên tĩnh thiêu đốt, ngửi mùi hương khói lượn lờ, chuyện tới trước mắt, lại có chút do dự.

Trước khi đến, hắn từng xem tướng mạo, từng xem tinh tượng, lại dùng đạo cụ bói toán của Hạ Hầu Ngạo Thiên cho bản thân một quẻ, cuối cùng hướng hai chị em Phó Thanh Dương và Phó Thanh Huyên báo cáo hành trình hôm nay.

Sau khi cân nhắc vài giây ở trong lòng, hắn nói:

“Đại sư biết tên vốn có của tôi không?”

Vô Ngân đại sư lặng lẽ mà ngồi, chưa đáp lại.

Trương Nguyên Thanh chăm chú nhìn bóng lưng hắn, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi họ Trương, Trương của Trương Thiên Sư.”

Lời này vừa nói ra, con mắt khép hờ của tượng Phật như rung động một cái, mơ hồ có dấu hiệu một lần nữa mở ra.

Toàn bộ Phật điện đều lắc lư mãnh liệt, nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Tòa Phật điện này là tâm cảnh của Vô Ngân đại sư biến thành, động tĩnh của Phật điện, đại biểu cho cảm xúc của đại sư.

Sau khi nói ra câu này, Trương Nguyên Thanh ngược lại không còn gì để mất, không cố kỵ gì nữa, “Cha tôi chính là Trương Thiên Sư, ông ấy ở lúc tôi vừa vào tiểu học liền qua đời, tôi đối với ông ấy hầu như không có ấn tượng, thẳng đến khi trở thành Thần Dạ Du, gia nhập quan phương, tôi ở dưới lần cơ hội ngẫu nhiên nào đó tiến vào vườn bách thú, khí linh căn cứ huyết mạch, nhận lầm tôi là Trương Thiên Sư.”

“Tôi tìm đọc cơ sở dữ liệu của quan phương, biết tổ chức Tiêu Dao tồn tại, gần đây Tùng Hải xảy ra một loạt chuyện, Nguyên Soái chém đại hộ pháp Ám Dạ Mân Côi, phát hiện hắn là Thái Nhất môn tiền nhiệm trưởng lão Sơn Hà Vĩnh Tồn, quan phương đã biết Linh Thác chính là thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi.”

“Vì thế tôi tìm tới vườn bách thú, hướng khí linh thẳng thắn thân phận, nó cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã nói với tôi thân phận ngài, ngài chính là vị Ám Ảnh Chi Tử thần bí nhất kia.”

Một hơi nói xong những thứ này, Trương Nguyên Thanh thẳng lưng, thân thể ngả về phía trước, “Đại sư, tôi lần này đến, là muốn hỏi ông chuyện cũ năm đó. Năm 1999, bốn người rốt cuộc đã làm cái gì?”

Trong điện một mảng tĩnh mịch.

Rất lâu rất lâu, Vô Ngân đại sư chắp hai tay lại, thấp giọng niệm tụng Phật hiệu:

“A Di Đà Phật! Thì ra là con của cố nhân.”

Trương Nguyên Thanh chắp hai tay, khom người cúi đầu: “Xin đại sư giải thích nghi hoặc.”

“Trương thí chủ, chuyện cũ đã thành mây khói, cần gì chấp mê bất ngộ.” Vô Ngân đại sư thở dài nói: “Biết quá nhiều, có lợi gì cho cậu?”

Trương Nguyên Thanh cười khổ nói:

“Đại sư, có người nói cho tôi biết, phụ thân năm đó để lại cho tôi một món đồ, tôi đoán đó là mảnh vỡ trung tâm của La Bàn Quang Minh. Tôi đã ở trong cuộc, nếu không thể biết người biết ta, tương lai chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.”

“Đại sư, xem ở trên tình cảm của cha tôi, xem ở trên tình cảm của chúng ta, xin ngài nói cho tôi biết.”

Hắn cùng Vô Ngân đại sư cũng là có tình cảm.

Vô Ngân đại sư trầm mặc thật lâu, chậm rãi nói:

“Mới vừa rồi trong gương biểu hiện cậu, là cậu chân thật nhất, trên người cậu không có mảnh vỡ trung tâm của La Bàn Quang Minh.”

“Đại sư, ở lúc tôi học cấp ba, mảnh vỡ la bàn không biết xảy ra vấn đề gì, đột nhiên xé rách linh hồn của tôi.”

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Vô Ngân đại sư ngắt lời, giọng điệu đại sư tràn ngập ngưng trọng cùng hoang mang: “Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói, mảnh vỡ la bàn xé rách linh hồn của tôi.”

“Mảnh vỡ la bàn không có năng lực này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận