Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1830: Từ đầu đến cuối tòa thành cơ quan diệt vong (1)

Đôi mắt đứa trẻ sơ sinh trong suốt hồn nhiên, ngập nước nhìn chằm chằm đại quân âm thi, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, “Oa” khóc lên.

“Oa oa.”

Tiếng khóc non nớt to rõ quanh quẩn ở hẻm núi, quanh quẩn ở trong hành lang, đám người Tiểu Viên đang hướng chỗ sâu trong hành lang chạy trốn, không thể tránh khỏi nghe được tiếng trẻ con khóc.

Một giây sau, bụng bọn họ hơi nhô lên, cũng ở trong vài giây truyền đến thai động, phát ra tiếng trẻ con khóc chói tai.

“... Nguyên Thủy Thiên Tôn, con mẹ nó cậu không thể đợi thêm lát nữa sao?” Hạ Hầu Ngạo Thiên vịn vào vách tường hành lang, nhảy cẫng lên mắng.

Sao có thể để đường đường nhân vật chính ở trước công chúng mang thai, tôi không cần mặt mũi sao?

Vừa mắng xong, hắn liền dựa vào bên tường, ôm cái bụng càng lúc càng lớn, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Tiểu Viên một tay vịn tường, một tay ôm bụng, khóe miệng hơi run rẩy.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ lấy phương thức như vậy thể nghiệm mang thai, người khởi xướng còn là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Quan Nhã vốn là cõng Tôn Miểu Miểu chạy trốn, Tôn Miểu Miểu bị vết thương trí mạng, tự lành cần một chút thời gian, vô lực hành động.

Nhưng tiếng khóc vừa tới, cô liền ốc còn không mang nổi mình ốc, ôm cái bụng tròn như quả bóng dựa lưng vào vách đá, đau tới mức khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, lông mày cũng nhíu lại một chỗ.

“Tôi tôi tôi mang thai rồi? Biến thái, Nguyên Thủy Thiên Tôn đại biến thái!” Ryo Asano chống đao, cúi đầu nhìn bụng, một bộ dáng chuẩn bị khóc rồi.

Cô đã thừa nhận nỗi đau mang thai tuổi này không nên có.

So sánh với phụ nữ, Thiên Hạ Quy Hỏa cùng Triệu Thành Hoàng lần đầu thể nghiệm tư vị mang thai, quả thực tâm tính bùng nổ, tam quan của trai thẳng chịu chấn động mãnh liệt.

Hai người sắc mặt xanh mét, một bộ dáng muốn chửi má nó, nhưng đứa nhỏ trong bụng quá quậy, bây giờ chỉ muốn dựa vào tường nghỉ ngơi.

Chỉ có Anh Gà Đỏ quật cường vịn vách tường lảo đảo đi vội, thấy các đồng đội chưa đi theo, quay đầu quát:

“Đừng dừng lại, đi mau, đứa nhỏ trong bụng sẽ cướp đi linh lực cùng kỹ năng của các người, không muốn rớt cấp thì mau đi theo tôi, rời xa tiếng khóc thì không sao.”

Lúc này, bụng các thành viên tiểu đội đã tiếp cận sáu tháng, mặt ngoài cái bụng nổi lên bàn tay nhỏ bé của trẻ sơ sinh, thai nhi trong bụng tựa như muốn phá vỡ bụng bò ra.

Linh lực, thể lực bắt đầu trôi đi, kỹ năng giai đoạn Siêu Phàm cũng từ trong gien bọn họ bóc ra, chuyển dời đến trên thân thai nhi.

Mọi người cảm nhận được biến hóa của mình, trong lòng trầm xuống, cố nén lục phủ ngũ tạng điên đảo đau đớn, dựa vào vách tường lảo đảo tiến lên.

Đi vài bước, Quan Nhã bỗng nhớ tới Tôn Miểu Miểu còn nằm ở tại chỗ, vội vàng dừng bước, môi tái nhợt kêu lên: “Miểu Miểu.”

Tôn Miểu Miểu hôn mê cũng chưa thể tránh được vận mệnh mang thai.

“Cô đi trước, tôi đi cứu cô ấy.” Thanh âm vững như chó già của quận chúa truyền đến.

Quan Nhã nhìn về phía Ngân Dao quận chúa, thở dốc vài cái, thúc giục nói: “Mau, mau đi!”

Ngân Dao quận chúa chạy vội trở về, vác lên Tôn Miểu Miểu bụng to, như một con báo cái nhanh nhẹn, đuổi theo mọi người, vượt qua mọi người, biến mất ở chỗ sâu trong hành lang.

Các thành viên tiểu đội dựa vào tường đi nhanh hồi lâu, tiếng khóc của trẻ con dần dần tụt lại sau lưng, cuối cùng không thể nghe thấy.

Thai nhi trong bụng đầu tiên là trở nên an phận, tiếp theo mất đi hoạt tính, cái bụng nhô lên chậm rãi khôi phục, nhưng cơ bụng đau đớn xé rách vẫn theo bọn họ như cũ.

Sự đau đớn này ở trong mắt mọi người lại là tuyệt vời như thế.

Thai nhi không còn nữa, thật tốt.

“Không ổn!” Ngân Dao quận chúa giơ lên cái loa nhỏ, trầm giọng nói.

Nghe vậy, mọi người hầu như là theo bản năng ôm bụng, làm ra chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, giống như chim sợ cành cong.

Anh Gà Đỏ quay đầu nhìn quanh, thấy cũng không có nguy cơ buông xuống, cũng không có tiếng trẻ con khóc, thở phào, tiếp đó cả giận nói:

“Cô tự dưng hớt hải cái gì!”

“Tôi chưa mang thai!” Ngân Dao quận chúa nói.

“Chưa mang thai không phải chuyện tốt?” Anh Gà Đỏ gắt.

“Âm thi không thể mang thai, vậy Nguyên Thủy Thiên Tôn đối phó kẻ địch như thế nào?” Ngân Dao quận chúa vươn tay đoạt lấy hán bát phương cổ kiếm trong tay Quan Nhã, nhấc chân đi ngay: “Tôi phải trở về giúp hắn.”

Đám người Triệu Thành Hoàng khẽ biến sắc, quả thật, âm thi đã không thể mang thai, như vậy Nguyên Thủy Thiên Tôn đối phó trăm âm thi như thế nào?

“Để cô ấy đi đi.” Quan Nhã ngồi xếp bằng dưới đất, giọng điệu bình tĩnh: “Công năng của Thánh Anh Nguyên Thủy rõ nhất, đã bảo chúng ta đi, hắn tự nhiên có nắm chắc đối phó âm thi, không cần lo lắng.”

Không có ai so với cô càng hiểu Nguyên Thủy Thiên Tôn hơn, đó là người đàn ông cô hiểu tới tận gốc rễ.

Ngân Dao quận chúa cách đó không xa bỗng dừng bước, quay đầu nhìn về phía mọi người, nắm cái loa nhỏ:

“Có cái vấn đề muốn hỏi các người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận