Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2380: Giống như Ma Quân (1)

Quan Nhã thăm dò trả lời: “Ngày mai có nhiệm vụ?”
“Đừng hỏi!”

Nhìn thấy bạn trai trả lời, Quan Nhã thân là Thám Báo ngầm hiểu, trả lời một câu chúc ngủ ngon, kết thúc tin nhắn giao lưu.

Trương Nguyên Thanh lập tức ngồi khoanh chân, nắm Gương Yata, suy nghĩ đắm chìm vào đạo cụ, chia sẻ tầm mắt của Thông Thiên Giáo Chủ.

Số 69 phố Hamburg, phòng bao.

Catherine đẩy ra một cánh cửa bên trong phòng, tiến vào phòng ngủ chính, đang muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, ngủ một giấc thật ngon, bỗng nhiên vành tai khẽ động, xuyên thấu qua cửa cách âm nặng nề, nghe thấy hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Ngay sau đó, cửa cách âm nặng nề bọc đồng thau bị đẩy ra, Thông Thiên Giáo Chủ đi mà quay lại...

“Cậu còn có việc?”

Catherine vừa mới cầu hoan bị từ chối, tâm tình không tốt, sắc mặt có chút lạnh nhạt.

Nhưng rất nhanh, cô nhìn thấy bụng dưới Thông Thiên Giáo Chủ lều trại cao chót vót, đôi mắt đẹp hơi sáng ngời, khóe môi không tự giác nhếch lên, trêu tức lại quyến rũ kêu một tiếng.

Thông Thiên Giáo Chủ vẻ mặt lạnh lùng như trước, đầu to rõ ràng lý trí, nhưng đầu nhỏ đã bán đứng hắn.

“Tôi cảm thấy cô nói rất đúng.” Hắn từng bước một tới gần Catherine, nháy mắt nắm lấy vòng eo dưới váy đen, đẩy thân thể đầy đặn mềm mại về phía mình.

Catherine mang theo quả bóng húc người ta, lao vào vòng tay tràn ngập mùi hóc môn nam tính, theo bản năng một tay vuốt ve ngực, một tay hướng xuống.

Sự nhiệt tình như bàn ủi kia, khiến Catherine thân trải trăm trận ngẩn người, ngay sau đó đôi mắt tỏa sáng, hít thở trở nên dồn dập.

Cô cười khanh khách nói: “Cậu cũng muốn như vậy rồi, còn chờ cái gì chứ?”

Một tay Trương Nguyên Thanh bế cô lên, vứt ở trên giường, Catherine “Ai da” một tiếng, lại cười khanh khách lên, thuận thế vén làn váy lên, lộ ra đôi chân đẹp như bạch ngọc mị hoặc hắn.

Tiểu hắc côn đến đây... Trương Nguyên Thanh cởi áo, ánh mắt nóng rực lao lên.

Nệm mềm mại bỗng nhiên trầm xuống, sau đó là tiếng huyên náo, váy đen, nội y, quần dài... Từng món rơi vãi trên sàn nhà.

Ánh đèn trong phòng ngủ phối hợp tối đi, mờ ảo mê ly.

Trương Nguyên Thanh hai tay chống giường, cúi đầu đánh giá người đẹp dưới thân, ngũ quan đẹp đẽ hoàn mỹ, khuôn mặt quyến rũ mê ly, cái cổ thon dài trắng muốt, vai thơm tròn trịa, xương quai xanh đẹp đẽ, da thịt căng mịn thổi nhẹ là rách.

Bụng dưới trắng nõn mềm mại, lớp chất béo thật mỏng khiến hắn nhịn không được dán lòng bàn tay vào, tinh tế cảm thụ lòng bàn tay truyền đến sự mềm mại.

“Cô sẽ bảo tôi thanh toán trả giá à?” Trương Nguyên Thanh miệng đắng lưỡi khô yết hầu nhấp nhô.

“Cậu nói xem?” Catherine cười tủm tỉm nói.

Trương Nguyên Thanh lui người về, cười ha ha nói: “Tôi bỗng nhiên thay đổi chủ ý rồi, bây giờ rời đi còn kịp nha.”

Catherine vội vàng dùng đôi chân như mãng xà trắng quắp lấy eo của hắn, xẵng giọng: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Vội vàng hướng hắn thi triển mị hoặc, dẫn dụ ham muốn của hắn.

Trương Nguyên Thanh quả nhiên luân hãm, hít thở dồn dập, cắn một cái vào bờ vai của cô, Catherine than khẽ một tiếng, “Đau !”

Sau một giờ, trong tiếng thút thít cầu xin tha thứ của Catherine, mưa rào cuồng phong đột nhiên tanh, phòng ngủ khôi phục yên tĩnh.

Catherine nằm nghiêng trên giường, trên thân che chăn mỏng tơ lụa sáng ngời, một đôi chân lộ ở bên ngoài, ngón chân cuộn lại, bắp chân khẽ co giật.

Linh hồn bị trói buộc, tương tự khế ước Kỵ Sĩ... Sau khi phun trào trong cơ thể Catherine, Trương Nguyên Thanh cảm ứng linh hồn bị lực lượng nào đó đóng lên dấu ấn, suy đoán là kỹ năng “đòi tiền chơi” của nghề nghiệp Ái Dục.

“Cậu quá lợi hại rồi.” Catherine thở gấp, mái tóc xám trắng thấm mồ hôi dán trên mặt, da thịt nổi lên ửng đỏ say lòng người, cô nói:

“So với cậu càng lợi hại hơn tôi chỉ từng gặp một người, chính là Ma Quân!”

“Catherine, cô quá võ đoán rồi.” Trương Nguyên Thanh đè lên lần nữa, dù sao đã bị đóng lên nhãn hiệu, không bằng phóng túng một đêm.

Màn đêm ngoài cửa sổ dần dần lui, ánh rạng đông xám trắng buông xuống, động tĩnh trong phòng ngủ từ đầu đến cuối chưa dừng lại, thẳng đến khi mặt trời từ đường chân trời toát ra, chiếu xuống ánh nắng ấm áp mạnh mẽ.

Cơn điên cuồng của hai người mới dừng lại, Catherine nằm ở trên giường, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm trần nhà, lẩm bẩm:

“Tôi quả thực quá võ đoán rồi, cậu là người so với Ma Quân còn lợi hại hơn... Không, cậu mạnh hơn hắn, hắn là Thần Dạ Du, tinh lực dồi dào, mà cậu là Huyễn Thuật Sư, lại bền bỉ, khỏe mạnh giống như hắn.”

Mùi vị Ái Dục coi như không tệ nha... Trương Nguyên Thanh nhớ lại thâu đêm suốt sáng điên cuồng, chỉ cảm thấy mở ra cánh cửa thế giới mới.

Ái Dục cùng những phụ nữ khác là hai giống loài riêng, không phải phương diện giá trị nhan sắc cùng dáng người khác nhau, phụ nữ nhan sắc đẹp vóc người cao nóng bỏng chỗ nào cũng có, nghề nghiệp Ái Dục cho dù có bị động “thân thể hoàn mỹ”, cũng không có khả năng nghiền ép những người đẹp chất lượng cao kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận