Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1286: Huyễn Thuật Sư ly kỳ mất tích (1)

“500 điểm danh vọng, ài, cảm giác vẫn là không đủ nha, vệ sĩ của Triệu Phi Trần không phải chấp sự quan phương, thuộc về loại hình rất ít chủ động săn giết nghề nghiệp tà ác. Nếu đổi thành chấp sự quan phương tích lũy dày, 500 điểm danh vọng này của mình, chỉ sợ chỉ đủ giết một người.”
Vịnh Phó gia biệt thự, trong phòng khách, Trương Nguyên Thanh nằm ở trên sô pha, hưởng thụ các nữ đồng đội bóp vai đấm chân.

Đứng ở phía sau hắn bóp vai là Tạ Linh Hi, gác chân là Nữ Vương.

“Đủ rồi đủ rồi, em mới ba mươi điểm danh vọng đó.” Tạ Linh Hi nũng nịu nói: “500 điểm danh vọng đủ ca ca dùng thời gian rất dài rồi.”

Nữ Vương thì nói: “Tôi mới 110 điểm danh vọng, hơn nữa tích góp nhiều năm.”

Cô khác với Trương Nguyên Thanh, cô hầu như chưa từng giết nghề nghiệp hợp pháp cùng trận doanh, cho dù gặp được một ít tán tu hợp pháp làm xằng làm bậy, Nữ Vương cũng sẽ lựa chọn bắt, giao cho phân bộ xử lý.

Nếu thật sự bất đắc dĩ, ra tay đánh gục tán tu hợp pháp, phân bộ cũng sẽ cho bồi thường, trong đó bao gồm ‘Đánh chết tù binh nghề nghiệp tà ác’ một điều này.

Trương Nguyên Thanh không để ý tới các cô trấn an, lâm vào trong trầm ngâm.

Lý Thuần Phong thay Quan Nhã từng vào sinh ra tử tỏ bất bình, sau đó đưa ra đề nghị của bản thân:

“Cậu nếu thật muốn làm một vụ lớn, biện pháp tốt nhất là tìm được chợ đen của nghề nghiệp tà ác, tận diệt bọn họ.”

“Chợ đen nghề nghiệp tà ác nào có dễ tìm như vậy.” Trương Nguyên Thanh lắc đầu.

Lý Thuần Phong nhắc nhở: “Đứa con trai đó của cậu không phải có thể tầm bảo sao.”

“Đó là con nuôi của tôi.” Trương Nguyên Thanh sửa đúng một câu, sau đó lắc đầu: “Thời điểm thu thập đạo cụ đã từng thử, nó không phát hiện được chợ đen.”

Trên chợ đen cũng có tài liệu, thậm chí đạo cụ, nhưng Tiểu Đậu Bỉ ở trong đoạn thời gian đó, chưa bao giờ khai quật được một cái chợ đen nào, đây là vì kẻ tổ chức chợ đen sẽ bày ra cấm chế, ngăn cách khí tức.

Mà giống Vạn Bảo Ốc chợ đen cỡ lớn như vậy, tầng ngoài có ảo thuật, bên trong càng là phó bản bang phái.

Không có chút bản lãnh, ai dám mở chợ đen?

Giọng điệu Lý Thuần Phong không thay đổi, nói: “Tôi nhớ rõ cậu từng đạt được một cái Áo Choàng Tầm Bảo, còn không.”

“Vẫn còn !” Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.

Bởi vì món đạo cụ này thuộc về nghề nghiệp nước ngoài, không phải đạo cụ phòng ngự không phải vũ khí, cho nên ngày đó chưa hiến tế cho Lò Bách Luyện, lúc trước góp nhặt mười hai món đạo cụ, lạ thêm chỗ Kiếm Khách cấp 5 thu được chiến lợi phẩm, tổng cộng mười bốn món.

Mà năng lượng lấp đầy Lò Bách Luyện, chỉ dùng tám món, còn giữ lại sáu món đạo cụ, Áo Choàng Tầm Bảo chính là một trong số đó.

Lý Thuần Phong hỏi ngược lại: “Vậy vì sao không khoác cho con trai cậu món đạo cụ đó thử xem, các chợ đen tổ chức lớn thành lập kia chưa chắc có thể tìm được, nhưng chợ đen loại nhỏ hẳn là không khó.

Mắt Trương Nguyên Thanh hơi sáng lên, trầm ngâm gật đầu: “Quả thật có thể thử chút...”

Nghĩ đến là làm ngay, Trương Nguyên Thanh ngồi dậy, phun ra một luồng âm khí, rơi xuống đất hóa thành tiểu anh linh tóc máu thưa thớt.

“A ba !“

Tiểu Đậu Bỉ tựa như sủng vật được dẫn ra ngoài đi dạo, vui vẻ hoạt động tứ chi, bò lung tung khắp nơi.

“Làm việc!” Trương Nguyên Thanh thân thiết xoa cái đầu quả dưa của con trai.

“A ba a ba !” Tiểu Đậu Bỉ chớp đôi mắt ngây thơ vô tà, tiếp tục bò lung tung, giống như chưa nghe hiểu mệnh lệnh của chủ nhân.

Nó càng ngày càng thông minh, đã hiểu được giả ngu, ài, đoạn thời gian đó quả thật vất vả nó rồi... Trương Nguyên Thanh hổ thẹn một phen, sau đó nói:

“Làm xong đợt này, cho phép mày chơi game.”

Hắn làm ra tư thế thao túng tay cầm chơi game.

Tiểu Đậu Bỉ chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn lão phụ thân vài giây, đột nhiên ý chí chiến đấu sục sôi ‘A ba’ một tiếng, nhanh chóng bò về phía cửa, rất nhanh biến mất không thấy.

“A, cho dù trở nên thông minh, cũng nhiều lắm là bằng tốt nghiệp mẫu giáo!” Trương Nguyên Thanh đắc ý nói.

Sau đó liền phát hiện Lý Thuần Phong, Tạ Linh Hi cùng Nữ Vương, dùng một loại ánh mắt tràn ngập khinh bỉ nhìn mình.

“Nguyên Thủy mấy ngày nay rảnh quá? Tôi nghe mật thám nói cậu ta mấy ngày nay ở Tùng Hải, tỉnh Giang Nam nhổ mười mấy cái chợ đen rồi.”

Cẩu trưởng lão giọng điệu ngưng trọng trò chuyện với Phó Thanh Dương.

“Chợ đen nhỏ cảnh giới Siêu Phàm tụ tập mà thôi.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Dù sao các người mấy lão già này cũng chướng mắt con kiến giai đoạn Siêu Phàm.”

“Lời không thể nói như vậy, danh vọng tích tiểu thành đại, cậu biết, hàng năm tháng chín đến tháng mười hai, đối với các Chúa Tể mà nói, đều là một hồi khảo nghiệm tàn khốc.” Cẩu trưởng lão giọng điệu ngưng trọng.

Không đợi Phó Thanh Dương đáp lại, lão bật cười nói:

“Mà thôi, kệ hắn đi, hắn quậy càng ầm ĩ, càng có thể dọa nghề nghiệp tà ác tầng dưới chót, để bọn chuột trong cống rãnh đó an phận một chút. Cậu nhớ bảo hắn sau tháng chín hạ thấp làm người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận