Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1252: Hớt tay trên (2)

Trước kia có Phó Thanh Dương, bây giờ lại thêm Nguyên Thủy Thiên Tôn, địa vị phân bộ Tùng Hải ở toàn bộ Ngũ Hành minh vững như Thái Sơn.
“Nhân tài đều tụ tập ở Tùng Hải cũng không ra sao, tổng bộ khi nào giải tán phân bộ Tùng Hải đây.” Giải thị trưởng lão cảm khái một tiếng, sau đó nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn đã sở trường thu thập đạo cụ, như vậy, sự kiện đó có phải có thể để hắn phụ trách hay không?”

Phó Thanh Dương nhíu mày lắc đầu:

“Bản thân vị hội trưởng kia cũng chưa tìm về được, Nguyên Thủy Thiên Tôn càng không trông cậy vào.”

Hắn biết đối phương nói là chuyện gì, trong đạo cụ số thứ tự 15 trở lại, chỉ còn lại hai món đạo cụ cuối cùng chưa tìm về, phân biệt là thứ chín, thứ ba.

Cẩu trưởng lão nói:

“Muốn nói tầm bảo, trên đời không có ai so với vị hội trưởng kia càng am hiểu hơn. Mười ngày qua, tinh lực của hắn đều đặt ở trên đạo cụ mười lăm số thứ tự đầu, hai đạo cụ thứ chín cùng thứ ba, ngay cả hắn cũng chưa tìm được, đại khái chỉ có một loại khả năng.”

Chu Sa Kiếm trưởng lão chậm rãi nói:

“Hai món đạo cụ đó đã bị linh cảnh hành giả đạt được, cất vào ô vật phẩm. Lấy đặc tính hai món đạo cụ kia, bị nghề nghiệp hợp pháp đạt được còn tốt, nếu bị nghề nghiệp tà ác đạt được... Ài, tổng bộ nói cho tôi biết, hội trưởng đã bỏ qua tìm kiếm, cũng hướng tổng bộ công khai thuộc tính đạo cụ, hi vọng tổng bộ có thể thay hắn tuyên bố treo thưởng, chỉ cần tìm được hai đạo cụ kia, hắn đồng ý ra hai tấm phiếu đổi Vạn Giới Thương Hành.”

Nói xong, hắn ở trong khu đối thoại tải lên một bảng.

Các trưởng lão nhấn vào bảng, xem xong thuộc tính hai đạo cụ, lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.

Cẩu trưởng lão cười khổ nói:

“Thật không hổ là người mạnh nhất nghề nghiệp Hư Không, hắn thế mà có nhiều đạo cụ cổ quái, lại vô cùng mạnh mẽ như vậy. Chúng nó nếu như bị nghề nghiệp tà ác đạt được, lại là một hồi tai nạn.”

Tai nạn đối với nghề nghiệp hợp pháp mà nói.

Phó Thanh Dương nhíu mày, “Vạn Giới Thương Hành?”

Chu Sa Kiếm trưởng lão đáp lại:

“Đó là một món đạo cụ loại quy tắc tầng cấp Bán Thần, không, thậm chí cao hơn, nó thuộc tính chưa biết, năng lực chưa biết, nó lần đầu tiên được quan phương ghi lại, là năm đó La Bàn Quang Minh hiện thế, dẫn phát cấp Bán Thần hỗn chiến, vị hội trưởng kia bằng vào một tấm phiếu đổi Vạn Giới Thương Hành, một mình độc chiến ba vị Bán Thần.”

Một mình độc chiến ba vị Bán Thần... Phó Thanh Dương hít sâu một hơi, “Tôi biết rồi.”

Sử dụng món đạo cụ đó, tất nhiên phải trả giá thảm thiết, bằng không vị hội trưởng kia đã sớm lấy ra đối phó câu lạc bộ Tửu Thần.

...

Trong một mật thất âm u, đại hộ pháp Ám Dạ Mân Côi đứng ở bên cửa sổ, nghe điện thoại.

“Đại hộ pháp, tôi lấy được một vật.” Trong điện thoại truyền đến cấp dưới đè thấp giọng báo cáo:

“Số thứ tự 9...”

“Tin tức của nó tôi viết thành văn tự bí mật gửi vào hòm thư ngài.”

Đại hộ pháp Ám Dạ Mân Côi lập tức xoay người, quay về bên bàn, mở máy tính, đăng nhập hòm thư.

Mở ra bưu kiện cấp dưới gửi đến, nội dung là loạn mã +12 loại ngôn ngữ.

Đại hộ pháp chỉ nhìn lướt qua, liền từ trong thao thao bất tuyệt lộn xộn chuẩn xác suy luận ra nội dung chính xác.

Hắn trầm mặc khoảng mười mấy giây, đột nhiên cười to lên, tiếng cười khàn khàn, vui sướng.

Cấp dưới đầu kia điện thoại không dám lên tiếng, đại hộ pháp như vậy hắn chưa bao giờ thấy. Đại hộ pháp tức giận thường xuyên có, thoải mái cười to lại là phá lệ hiếm thấy.

“Ngươi làm không tệ, rất không tệ!” Đại hộ pháp cười như yết hầu kẹt cục đờm nói:

“Chuẩn bị một phen, tìm cơ hội vào học viện Tần Phong. Tâm nguyện của thủ lĩnh nhiều năm qua, không chừng sẽ do ngươi tới hoàn thành, đây là công lao thế nào, ngươi hẳn là rõ.”

Trong loa truyền đến tiếng cấp dưới hít thở dồn dập.

Giao giới tỉnh Giang Nam cùng tỉnh Giang Hoài, huyện Tân An.

Trong một gian phòng cho thuê cũ nát, phòng ngủ quần áo chất đống bừa bãi, rèm kéo, lộ ra khe hở nho nhỏ, một bóng người ngồi ở bên cạnh bàn, cúi đầu đánh giá vật phẩm trước người, phát ra tiếng cười quái dị khặc khặc:

“Trấn giáo chi bảo, đây là trấn giáo chi bảo người phương nào để thất lạc, vậy mà lại bị ta nhặt được, trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta, ha ha ha...”

Cười cười như điên cuồng, hắn bỗng nhiên khựng lại một phen, đầu hơi nghiêng, cười khà khà nói:

“Không, bây giờ là thời đại mới, phải dùng cái tên mới... Đạo cụ cấp Chúa Tể!”

Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở bức rèm chiếu vào, nửa khuôn mặt của hắn ẩn trong bóng tối, nửa khuôn mặt chiếu ánh mặt trời, vẻ mặt đã dại ra lại điên cuồng, một con mắt trống rỗng vô thần, một con mắt điên cuồng hỗn loạn.

Trong khoảng thời gian này tới nay, hắn luôn kiềm chế không được dục vọng giết chóc, không nhịn nổi khát vọng tu bổ bản thân, lại liên tục cắn nuốt linh thể vài linh cảnh hành giả.

Cùng với linh hồn mười mấy người thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận