Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2856: Xưa nay chinh chiến mấy người trở về (2)

Hắn kinh ngạc phát hiện, lực lượng của Dương Sách không gì so sánh nổi, mình thế mà có loại cảm giác khó có thể chống lại.

Phó Thanh Dương mang Thác Bạt Quang Hách cứng rắn đè ép xuống, ‘ầm’ một tiếng rơi xuống đất.

Hắn vẫn giữ tư thái bay chéo, giống như hóa thân thành phi kiếm, đẩy Thác Bạt Quang Hách một đường trượt lui.

“Xẹt!”

Giày quân nhân của Thác Bạt Quang Hách xé rách, đôi chân màu đen tỏa ra hào quang kim loại giống như cày sắt, ở trên đường cái nhuộm đẫm máu tươi cắt ra hai vết thật sâu.

Hai người một tiến một lui, trượt ra mấy chục trượng.

Tám bàn tay của Thác Bạt Quang Hách bị kiếm khí thiêu đốt máu tươi đầm đìa, da tróc thịt bong, mũi kiếm từng chút một đâm vào ngực hắn, dù chưa phá vỡ làn da cứng cỏi, đau đớn lại là thật.

Đôi mắt Thác Bạt Quang Hách sáng lên phù văn màu đỏ tươi, ý đồ thông qua “mê hoặc” ảnh hưởng ý chí của đối phương, nhưng phù văn vừa sáng lên, bên tai liền truyền đến một tiếng trống đinh tai nhức óc.

Phù văn vừa mới thành hình nháy mắt sụp đổ, trong lòng hắn một lần nữa dâng lên cảm xúc trốn tránh, khiếp đảm, chiến ý bị hao tổn.

Thác Bạt Quang Hách ý thức được không phải Dương Sách mạnh lên, là mình yếu đi. Tiếng trống kia chấn động lòng người, đã chấn nhiếp tinh thần tiêu trừ chiến ý, cũng có thể ảnh hưởng linh lực vận chuyển, suy yếu chiến lực mang tính thực chất.

Thác Bạt Quang Hách ở sau khi bước vào cảnh giới Đại Tông Sư, liền vứt bỏ đại bộ phận pháp thuật quá khứ học tập, bởi vì theo hắn thấy, bất cứ pháp thuật công kích nào cũng không có khả năng mạnh hơn một đòn toàn lực của mình trạng thái pháp thân ba đầu tám tay.

Rất nhiều cái gọi là tuyệt học bí thuật trên giang hồ, xét đến cùng khó thoát khỏi một chữ “Lực”.

Ở trong mắt hắn tuyệt thế cao thủ này, trên đời không tồn tại bốn lạng gạt ngàn cân, từ xưa đến nay gặp bất cứ tu sĩ nào, đều đang truy cầu lực lượng, đều chỉ tín nhiệm nhất lực hàng thập hội.

Chỉ là hình thức biểu hiện ra khác nhau mà thôi!

Bởi vậy, chủ tu thân thể là đại đạo huy hoàng Thác Bạt Quang Hách thờ phụng, hắn mạnh mặc hắn mạnh, ta nhất lực phá vạn pháp!

Cơ bắp quanh thân phồng lên từng mảng, gân xanh nổi lên, Thác Bạt Quang Hách đột nhiên buông lỏng ra bốn đôi bàn tay, tùy ý trường kiếm ẩn chứa kiếm khí dư thừa tì vào làn da, đâm vào da thịt ba tấc.

Hắn gầm một tiếng nặng nề, tám bàn tay cùng vỗ vào kiếm.

“Rắc!” Ngọc Long Kiếm đi theo Phó Thanh Dương một đoạn thời gian nứt gãy từng khúc.

Bắt lấy nháy mắt kẻ địch mất đi binh khí, Thác Bạt Quang Hách đạp lên trước một bước, mặt đất rung chuyển rầm rầm.

Tám tay nắm lại thành nắm đấm, hoặc đấm móc hoặc đâm thẳng, pháo quyền hoặc xung quyền bao phủ Phó Thanh Dương, tám nắm tay đồng thời ‘Ầm ầm ầm’ đánh hụt, hư không nổ lên sóng âm vang dội chói tai.

Phó Thanh Dương ở trong nháy mắt bội kiếm gãy, đã quan sát được ý tưởng của kẻ địch, nhìn như mạo hiểm tránh né được tám nắm đấm cùng đánh, thật ra đều ở trong dự liệu, là việc tất nhiên.

Năng lực cận chiến của Yển Sư tuy không bằng Viễn Cổ Chiến Thần đánh trời đánh đất đánh thần tiên, nằm úp sấp dưới đất đánh con kiến, nhưng làm nghề nghiệp công cao thủ thấp, không có chút thủ đoạn giữ mạng, nào xứng chơi cận chiến với nghề nghiệp da dày thịt béo?

Phó Thanh Dương lướt lui về hơn mười mét, hai tay vung một phát ở trên không, từng cây phi kiếm dài bằng nửa cánh tay bày ngang trên không, hắn lại bắn ra từng thanh.

“Vù vù...”

Phi kiếm đan xen ngang dọc ở phương hướng khác nhau bắn về phía kẻ địch.

Tám cánh tay của Thác Bạt Quang Hách hiện ra vũ khí hư ảo, vung vũ khí kín không kẽ hở, tiếng “Leng keng” không ngừng bên tai, gạt bay phi kiếm đan xen mà đến.

Phó Thanh Dương nhảy lên trên không, nghiêng người xoay tròn, xoay mỗi một vòng lực đạo liền tích lũy một phần, sáu thanh phi kiếm dài bằng nửa cánh tay tự bay trở về, đầu đuôi liền mạch, tạo thành một sợi roi dài ba mét.

Một roi quật xuống, tám cánh tay của Thác Bạt Quang Hách lệch sang ngang.

Mỗi roi kiếm tan vỡ, kiếm khí ẩn chứa trong đó tán loạn thành ‘mưa kiếm’, ở trên đầu, trên mặt cùng bả vai Thác Bạt Quang Hách chế tạo ra hạt mưa dày đặc, thấm ra từng giọt máu.

Thác Bạt Quang Hách phồng má lên, phun ra cả mảng lớn sương mù dày đặc dinh dính. Lấy cấp bậc của hắn, sương mù có thể bao trùm phạm vi trăm dặm, toàn bộ quốc đô đều có thể bao phủ vào, gió mạnh tầm thường đừng nghĩ thổi tan sương mù tràn ngập trăm dặm.

Lúc công thành, Thác Bạt Quang Hách không chủ động phun ra sương mù dày đặc, là vì sương mù dày đặc cấp Đại Tông Sư có được che đi ngũ quan, gây ảo giác, độc tố rất nhỏ, những hiệu quả này là không phân biệt địch ta.

Đừng nói sĩ tốt bình thường, ngay cả Vụ Chủ cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Bây giờ không còn gì cố kỵ.

Sương mù dày đặc nhanh chóng tràn ngập ra, hướng về nơi hoang dã cùng tường thành dâng trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận