Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1939: Thành viên bang phái trở về (2)

“Câm miệng!” Trương Nguyên Thanh lạnh lùng ngắt lời: “Phạm vào tội chết còn muốn đi?”

Nhân Gian Lưu Lãng Khách nheo mắt lại, sát khí mãnh liệt.

Truy Độc Giả thì cười khổ một tiếng, biết một cuộc chiến đấu không thể tránh được.

Ồ, thế mà chưa động thủ... Trương Nguyên Thanh không thăm dò nữa, đổi giọng điệu, “Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi anh, nếu câu trả lời của anh khiến tôi hài lòng, tôi có thể coi như chuyện đêm nay chưa xảy ra.”

Hai người đều ngẩn ra.

Truy Độc Giả ngạc nhiên nói: “Ngài, ngài là muốn kéo dài thời gian?”

“Cơ hội của anh chỉ có một lần.” Trương Nguyên Thanh một bộ tư thái cao ngạo lạnh lùng, hỏi: “Anh cùng Chưởng Mộng Sứ này quan hệ thế nào?”

Truy Độc Giả không khỏi nhìn đồng bạn ngụy trang thành người đàn ông xấu xí một lần, do dự một phen, nói: “Huynh đệ!”

“Thân huynh đệ?” Trương Nguyên Thanh hỏi tiếp.

“Anh em ruột khác mẹ khác cha.”

“Anh đừng có chơi trend với tôi, tôi sẽ tức giận.”

“Hắn là con nuôi của cha tôi.”

“Cho nên anh lợi dụng hắn cày chiến tích?”

“Bảo vệ trị an biên cảnh, quét sạch thế lực xã hội đen là lý tưởng cùng theo đuổi chung của chúng tôi.” Truy Độc Giả khi nói tới câu này, vẻ mặt trang nghiêm, như là đang thề đối với quốc huy.

Nhân Gian Lưu Lãng Khách lại cười lạnh một tiếng: “Đó là theo đuổi cùng lý tưởng của cậu, thứ tôi muốn, chẳng qua là báo thù.”

Không có nhân tố lợi ích, không phải quan hệ hợp tác ích lợi lui tới, là quan hệ huynh đệ và người thân... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thở ra, “Tôi hiểu rồi, bây giờ mời anh đi về trước, tôi muốn nói chuyện với vị Chưởng Mộng Sứ này.”

Ánh mắt Truy Độc Giả đột nhiên sắc bén, trầm giọng nói: “Xem ra ngài vẫn không chịu buông tha chúng tôi.”

Lúc này, Nhân Gian Lưu Lãng Khách thấy một u ảnh từ trong cơ thể “Tam Thanh Đạo Tổ” bay ra, không có bất cứ ngụy trang gì, là một cô gái khuôn mặt xinh đẹp, mặt mày quyến rũ.

Hắn đầu tiên là ngẩn ra một phen, sau đó nhớ tới vị oán linh này là ai, tiếp theo liên tưởng đến chủ nhân của cô.

Con ngươi Nhân Gian Lưu Lãng Khách đột nhiên co rút lại, vội vàng nói: “Cậu đi về trước.”

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Truy Độc Giả hơi cứng ngắc, ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía đồng bạn bên cạnh.

“Cậu đi về trước, tôi không có việc gì.” Nhân Gian Lưu Lãng Khách lặp lại một lần.

Truy Độc Giả khẽ nhìn hắn một cái, phát hiện huynh đệ âm trầm máu lạnh này của hắn, vậy mà lại thu hồi địch ý cùng sát khí.

Hắn rốt cuộc là ai? Vẻ mặt Truy Độc Giả nhìn về phía Tam Thanh Đạo Tổ cũng thay đổi, trầm ngâm vài giây, hắn nói: “Tự cậu cẩn thận.”

Thu hồi trường kiếm, xoay người đi về phía chỗ sâu trong bãi đỗ xe ngầm.

Tiếng bước chân của hắn vang lên ở không gian trống trải, sau đó biến mất.

Xác nhận hắn rời đi, Nhân Gian Lưu Lãng Khách từ trong túi quần lấy ra mắt kính gọng vàng đeo lên, ngũ quan của hắn theo đó khôi phục thành người trung niên thật thà, thản nhiên nói:

“Sao cậu ở nơi này?”

“Tới đây bắt tội phạm truy nã, linh phó của tôi tối hôm qua đã thấy anh, tôi còn không tin, cố ý gọi điện thoại hỏi Khấu Bắc Nguyệt, mới biết được anh là người tỉnh Bát Quý.” Trương Nguyên Thanh cười nói.

Nhân Gian Lưu Lãng Khách gật gật đầu, hai tay đút túi, “Cần hỗ trợ không?”

Hắn chưa hàn huyên, thoạt nhìn cũng không nhiệt tình, nhưng giọng điệu bình tĩnh không có cảnh giác, tựa như gián điệp móc nối, tuy mọi người lần đầu tiên gặp mặt, đều biết đôi bên có chung tín ngưỡng cùng tư tưởng, là đồng chí có thể giao phó sinh mệnh.

Thành viên đoàn đội Vô Ngân chính là như vậy.

Không có giao tình với nhau, lại có tín ngưỡng so với giao tình càng quan trọng hơn.

Tín ngưỡng chung.

Nguyên Thủy Thiên Tôn là người được Vô Ngân đại sư tán thành, là người được cho phép tiến vào phật miếu nghe kinh, cho nên Nhân Gian Lưu Lãng Khách tán đồng hắn.

Tiếp đó chính là ở sâu trong nội tâm, hắn đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn có một tia thương hại.

Gã này bệnh nặng hơn bất cứ ai khác, là kẻ đáng thương.

“Cần, cho tôi phương thức liên hệ anh, tôi sẽ liên hệ anh.” Trương Nguyên Thanh nói, cũng không nhắc hắn chuyện giữ bí mật với Truy Độc Giả, bởi vì cái này không cần nói.

Hai người trao đổi phương thức liên hệ.

Trương Nguyên Thanh lại nói: “Thân phận của tôi tạm thời đừng tiết lộ, bất cứ ai cũng không được, anh biết tình cảnh tôi xấu hổ bao nhiêu.”

“Chúa Tể Linh Năng hội nếu biết cậu đã đến biên cảnh, sẽ dốc toàn bộ lực lượng.” Nhân Gian Lưu Lãng Khách thản nhiên nói: “Tôi biết.”

Trương Nguyên Thanh gật đầu, trước mặt hắn, búng ngón tay ‘Tách’, hóa thành ánh sao rời đi.

“Cộp cộp cộp...”

Tiếng bước chân từ chỗ sâu trong bãi đỗ xe truyền đến, Truy Độc Giả đi mà quay lại, nhìn thấy “Nhân Gian Lưu Lãng Khách” bình yên vô sự, hắn nhẹ nhàng thở ra, trầm giọng hỏi:

“Hắn là ai vậy?”

“Một người có thể tín nhiệm.” Nhân Gian Lưu Lãng Khách nói.

“Người có thể tín nhiệm?” Truy Độc Giả lâm vào trầm ngâm, sau đó có chút khó có thể tin: “Trừ tôi, cậu thế mà còn biết chấp sự cao cấp của quan phương, hơn nữa còn tín nhiệm hắn như thế? Cái này không hợp lý.”

Nhân Gian Lưu Lãng Khách nghĩ một chút, nói: “Thân phận của hắn nói ra sẽ dọa cậu nhảy dựng, cậu tốt nhất đừng thăm dò. Trở về đi, cậu sẽ không có bất cứ chuyện gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận