Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1365: Ám sát! (1)

Hình ảnh có chút mô hồ, thấy không rõ ngũ quan, nhưng đường nét khuôn mặt đủ để Trương Nguyên Thanh và Ryo Asano nhận ra bọn họ.
“Chính là hắn, Kiếm Sĩ Edo!” Ryo Asano nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong hình ảnh, Kiếm Sĩ Edo và Huyết Ẩm Cuồng Đao vừa uống rượu, vừa nói chuyện với nhau.

“Có thể thu được thanh âm không?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

Lý Thuần Phong gõ một cái, trong loa máy tính truyền đến thanh âm mơ hồ không rõ, cùng kèm theo tiếng dòng điện xẹt xẹt.

Được rồi, chỉ có thể dựa vào Tạ Linh Hi. Trương Nguyên Thanh quay đầu nhìn về phía bên cửa sổ, “Em gái, nghe được cái gì rồi?”

Tạ Linh Hi quay đầu, khuôn mặt trắng bệch run giọng nói: “Kiếm Sĩ Edo hỏi Thiên Vương Sợ Hãi khi nào đến?”

Thiên Vương Sợ Hãi

Danh hiệu này tựa như quả bom, vang ở bên tai mọi người, mang đi màu máu trên khuôn mặt bọn họ, chế tạo ra kích động cùng sợ hãi thật lớn.

Ngân Dao quận chúa nhìn quanh các đồng đội, thấy ai cũng mặt không còn màu máu, vẻ mặt trong ngưng trọng, thầm chứa sợ hãi, nhịn không được lấy ra cái loa nhỏ, giọng ngự tỷ nói:

“Thiên Vương Sợ Hãi là ai?”

Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, “Kẻ đứng đầu tứ đại Thiên Vương của Binh Chủ giáo, thực lực hẳn là không kém sư tôn cô.”

Ngân Dao quận chúa nghe vậy nhất thời xuất hiện cảm xúc dao động mãnh liệt.

Thần uy của sư tôn thời kỳ đỉnh phong cô là rõ, cường đại đến mức làm người ta run rẩy, là chúa tể nhân gian thật sự.

Quan Nhã sắc mặt vô cùng ngưng trọng, lắc lắc đầu:

“Không đúng, Thiên Vương Sợ Hãi so với Tam Đạo sơn nương nương mạnh hơn rất nhiều. Cung chủ Thủy Thần cung từng giao thủ với Thiên Vương Sợ Hãi, ai cũng không thể làm gì được ai.”

“Thiên Vương Sợ Hãi có được chiến lực cấp minh chủ.”

“Gì?” Trương Nguyên Thanh chấn động: “Thiên Vương Sợ Hãi là Bán Thần? Không đúng nha. Tôi từng xem cơ sở tư liệu của hắn, không phải Chúa Tể đỉnh phong sao?”

Quan Nhã lắc lắc đầu: “Cái này không rõ.”

Mà Trương Nguyên Thanh thì nhớ tới tin tức từ chỗ Liên Tam Nguyệt tìm hiểu được Nghề nghiệp tà ác không có Bán Thần.

Bán Thần là một giai đoạn trong nghề nghiệp hợp pháp, mà không phải danh hiệu. Nghề nghiệp tà ác không có Bán Thần giai đoạn này, nhưng có được chiến lực cấp Bán Thần. Cho nên Thiên Vương Sợ Hãi tuy là Chúa Tể lại có thể sánh vai Bán Thần.

Cái đó và tình báo hắn biết là ăn khớp.

“Thiên Vương Sợ Hãi thế mà tự mình tới gặp Kiếm Sĩ Edo, có thể thấy được hắn đối với Takama-ga-hara coi trọng bao nhiêu. Cái này cũng nói lên mình trước đó phỏng đoán là đúng, trong Takama-ga-hara cất giấu bảo vật hiếm có trên đời, trân bảo cường giả cấp Bán Thần cũng coi trọng, cho nên năm đó Thủy Hoàng đế mới sẽ phái Từ Phúc ra biển. Nếu Thiên Vương Sợ Hãi muốn tới, vậy trình độ nguy hiểm của nhiệm vụ này sẽ không phải mấy ngàn mấy vạn có thể xử lý.” Trong lòng Trương Nguyên Thanh yên lặng nghĩ.

Lúc này Ngân Dao quận chúa giơ cái loa nhỏ nói:

“Tướng mạo các người mây đen che đỉnh, mơ hồ có huyết quang, nhưng còn chưa tới mức thập tử vô sinh. Nếu thật sự gặp phải Thiên Vương Sợ Hãi, sẽ không là tướng mạo như vậy.”

“Đương nhiên liên quan đến Chúa Tể cấp cao thậm chí Nhân Tiên, Tinh Tướng thuật chưa chắc chuẩn. Đi con đường nào các người cân nhắc.”

Tiểu Viên thản nhiên nói: “So với ở nơi này nói lời thừa, không bằng nghe một chút nội dung tiếp theo.” Trương Nguyên Thanh lập tức ngậm miệng, cùng nhau nhìn về phía Tạ Linh Hi.

Tạ Linh Hi vẫn duy trì trạng thái nghe lén, thuật lại nội dung nói chuyện:

“Huyết Ẩm Cuồng Đao nói: Tôi tạm thời còn chưa liên hệ được Thiên Vương Sợ Hãi, vị Thiên Vương này tôn trọng tự do không gò bó. Lúc hắn ở dưới ánh trời chiều chạy tự do, điện thoại di động là tắt máy.”

“Nhưng hắn coi như tận hết chức trách, sẽ định kỳ liên lạc tổng bộ xử lý việc công. Tôi đã báo cáo lên tin tức Takama-ga-hara, Thiên Vương Sợ Hãi chỉ cần liên lạc tổng bộ sẽ lập tức chạy tới.”

“Kiếm Sĩ Edo nói: Làm ơn nắm chặt thời gian, nếu thời gian dài không lấy về được chìa khóa Takama-ga-hara, Thiên Hạc tổ sẽ báo cáo chuyện này cho Thiên Phạt. Nếu là Thiên Phạt tham dự, chỉ sợ Binh Chủ giáo cũng không thể chiếm được tiện nghi. Tôi nhớ rõ Binh Chủ giáo có bốn vị Thiên Vương.”

“Huyết Ẩm Cuồng Đao nói: A, cái này tin tưởng tôi, Edo, Thiên Vương Sợ Hãi là tương đối đáng tin nhất trong bốn đại Thiên Vương, mặt khác Binh Chủ giáo bây giờ có năm vị Thiên Vương, hơn nữa tôi là cấp dưới của Thiên Vương Sợ Hãi, tin tức quan trọng như thế không thể báo cáo cho Thiên Vương khác. Đợi một chút nữa, nếu đêm nay Thiên Vương Sợ Hãi còn chưa đến, tôi sẽ gọi điện tổng bộ báo cáo cho ba vị Thiên Vương.”

“Huyết Ẩm Cuồng Đao nói: Edo, lo âu của ông tôi rất rõ, nhưng tôi muốn nói cho ông, trừ Ma Nhãn Thiên Vương, Thiên Vương Sợ Hãi là sát tâm yếu nhất giảng tín nghĩa nhất trong mấy vị Thiên Vương. Đoạn thời gian trước, trong phó bản giết chóc, hắn cùng với nguyên soái của Bạch Hổ binh chúng cá cược, thua cho đối phương một món đạo cụ loại quy tắc. Đổi thành Thiên Vương khác đã sớm quỵt nợ.”

Tạ Linh Hi không sót một chữ nói hết nội dung nghe lén được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận