Linh Cảnh Hành Giả

Chương 649: Trận chiến cuối cùng (6)

Bọn họ có người chờ mong Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể chiến thắng Triệu Thành Hoàng, trở thành ngựa ô của thi đấu lôi đài kỳ này, có người chờ mong Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể chống đỡ lâu một chút, đừng thua quá nhanh, có người khát vọng Triệu Thành Hoàng có thể nghiền áp Nguyên Thủy Thiên Tôn, kết thúc chiến đấu, để bọn họ kiếm một khoản lớn.
Triệu Thành Hoàng mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng khí chất cao quý, liếc một lần Âm Thi mặc chiến giáp, giơ tay, búng ngón tay ‘Tách!’, nói:

“Đi!”

Âm Thi cấp 4 cũng mặc áo đen quần đen, trong mắt sáng lên màu đỏ tươi, lao về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn, tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy một cái bóng màu đen.

Trương Nguyên Thanh nguy nga bất động, cũng búng ngón tay:

“Chơi hắn!”

Trong tiếng lân giáp va chạm, Vong Giả Số 1 như chó hoang tuột xích lao ra, đón đầu kẻ địch. Hai Âm Thi nhanh chóng tới gần, đều tự kéo nắm tay về, tung cú đấm thẳng.

Ầm!

Hai nắm tay va chạm, bật ra tiếng nổ vang thanh thúy, luồng khí bỗng nhiên rung động như gợn sóng.

Bịch bịch bịch... Âm Thi cấp 4 lảo đảo lui về phía sau, cánh tay phải tạo dáng kéo căng, như là có lực lượng vô hình đẩy cánh tay phải, tiếp đó kéo toàn thân lui về phía sau.

Mà thân thể Vong Giả Số 1 bật ngửa ra, nửa thân dưới lại nguy nga bất động.

Hạ bàn vững như bàn thạch.

Vong Giả Số 1 eo lưng phát lực, kéo thân trên về, một đôi giáp tay vang lên “Ong”, tích tụ năng lượng, nó bật hai đầu gối, lao về phía Âm Thi đang lùi.

Phành! Phành! Phành!

Nắm tay nhanh như sấm sét đánh ra như mưa rơi, một rồi lại một tiếng nổ vang lên, đánh Âm Thi cấp 4 giơ ngang hai cánh tay lên, nỗ lực chống đỡ.

Sau khi mặc chiến giáp, lực lượng và phòng ngự đuổi kịp, năng lực cận chiến của Yêu Mê Hoặc có thể phát huy, bày ra năng lực tác chiến nghề nghiệp đỉnh phong nên có.

Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa mở màn đã chiếm ưu thế, trên khán đài hoan hô như sấm dậy.

Triệu Thành Hoàng liếc một lần Âm Thi bị động chịu đòn, không bận tâm, ngược lại khẽ cười một tiếng:

“Như tôi dự liệu, cậu quả nhiên mang chiến giáp dùng ở trên người Âm Thi, cho nên, cậu là tính lợi dụng Dạ Du đấu với tôi?”

Hai người cách hơn mười mét đối thoại. Trương Nguyên Thanh nhíu mày hỏi lại:

“Có vấn đề gì?”

Triệu Thành Hoàng “hóa quỷ” không có khả năng duy trì quá lâu, chỉ cần đối phương hóa quỷ, mình liền lập tức Dạ Du, áp dụng chiến thuật du đấu, kéo dài thời gian.

Đây là phương thức ứng đối hiệu quả trên trả giá cao nhất.

Triệu Thành Hoàng giọng điệu bình tĩnh: “Không có vấn đề, tôi chỉ là nói cho cậu, tôi đã đoán được một bước này, vậy tự nhiên sẽ làm ra bố trí tương ứng.”

Khi nói chuyện, hắn mở hai bàn tay, lấy ra món đạo cụ đầu tiên, từng làn sương mù ánh sáng xám xịt từ lòng bàn tay bốc lên, ngưng tụ thành một pho tượng đất nhỏ mặt mày mơ hồ. Bức tượng đất này có ngũ quan mơ hồ, tay chân thô ráp, giống như con rối bùn trẻ nhỏ tùy tay nặn. Nhưng nó lộ ra cảm giác dày nặng vô cùng, nhìn nó như thấy núi non. Bức tượng đất nhỏ nhộn nhạo lên những vòng gợn sóng màu vàng đất nhu hòa, chỗ gợn sóng đảo qua, mặt sàn đá cứng rắn nhanh chóng hóa cát, hình thành bờ cát mềm xốp.

Trương Nguyên Thanh lui về hai bước, cúi đầu nhìn dấu chân mình giẫm ra, trong lòng rùng mình.

Dạ Du là không thể che giấu dấu chân, chiến đấu ở trên “bờ cát”, ẩn thân không có ý nghĩa.

“Muốn phá giải Dạ Du, có rất nhiều biện pháp.” Triệu Thành Hoàng thản nhiên nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, tôi không tính cho cậu cơ hội, cậu đã cho Âm Thi chiến giáp, vậy tôi liền tốc chiến tốc thắng.” Hắn giọng điệu bình thản, vẻ mặt lại vô cùng tự tin, vô cùng kiêu ngạo.

Lòng bàn tay nâng bức tượng đất nhỏ, Triệu Thành Hoàng hơi khom người, cơ thịt căng lên từng khối, trong họng phát ra tiếng gầm đau đớn.

Sau vài giây gồng, thân thể hắn bỗng nhiên cao lớn, làn da nhanh chóng chuyển thành màu xanh đen, nổi lên hào quang kim loại, giữa cơ bắp cuồn cuộn quấn quanh những sợi mạch máu màu đen, móng tay nhanh chóng sinh trưởng, biến thành quỷ trảo đen sì sắc bén.

“Bờ cát” hắn đặt chân nhanh chóng nhuộm lên một tầng sương trắng, cũng hướng tới bốn phía lan tràn, khí tức âm hàn bao phủ toàn trường.

Nhìn biến hóa trên sân, khán đài vang lên tiếng ồn ào náo động.

“Không phải chứ, hắn phạm quy rồi nhỉ, bức tượng đất kia là đạo cụ cấp Thánh Giả, cảnh giới Siêu Phàm không có năng lực khống thổ khoa trương như vậy.”

“Trưởng lão, hắn phạm quy rồi!”

Ghế trưởng lão, gần hai mươi vị Chúa Tể im lặng không nói, chưa tỏ bất cứ thái độ nào.

Triệu Thành Hoàng chưa phạm quy, phán đoán đạo cụ phạm quy hay không, một điều mấu chốt nhất là công năng đạo cụ. Ví dụ như lợi dụng đạo cụ giai đoạn Thánh Giả, trực tiếp sảng khoái đánh bại đối thủ, cái này khẳng định là phạm quy. Nhưng nếu là công năng loại phụ trợ, thì phải xem công năng đó cường độ như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận