Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1746: Quỷ thành (2)

Trong chiến trường thoát ly hiện thực, âm thi cháy đen không trọn vẹn trải ra từng bộ, phủ kín phố lớn ngõ nhỏ. Thành thị giống như đã xảy ra một trận đại chiến có một không hai, khắp nơi đều là thi thể ngổn ngang, số lượng oán linh lao vun vút ở không trung giảm mạnh.
Phó Thanh Dương áo trắng như tuyết cầm Ngọc Long Kiếm, một trăm tượng binh sĩ vây quanh hắn, tựa như quân nhân thấy chết không sờn.

Yển Sư giống như tướng quân trên sa trường, luôn có thiên quân vạn mã để bọn họ chỉ huy, một thân chuyển chiến ba ngàn dặm, một mình ngăn cản trăm vạn quân.

Hồng Anh trưởng lão và Cao Phong trưởng lão dựa lưng vào nhau mà chiến, thoạt nhìn rất thong dong, không chật vật, cũng không suy yếu. Một mình Phó Thanh Dương đã chặn hai vị Chúa Tể đối diện, áp lực của bọn họ không lớn.

Trên nhà cao tầng phụ cận, ba vị cường giả cấp Chúa Tể phân biệt đứng ở phương vị khác nhau, quan sát kẻ địch mặt đường.

Bọn họ phân biệt là đại hộ pháp, tam hộ pháp, ngũ hộ pháp Xuân Thần của Ám Dạ Mân Côi.

Khác với Chúa Tể quan phương bảo trì tao nhã, ba vị này của Ám Dạ Mân Côi tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, trên người trải rộng vết kiếm cùng tổn thương.

Hồng Anh trưởng lão cùng Cao Phong trưởng lão đều là Chúa Tể có thâm niên, người sau càng là đứng đầu phân bộ Hàng thành, chiến lực, sức phòng ngự có thể nghĩ mà biết.

Mà thực lực của Phó Thanh Dương càng ra ngoài hai bên dự đoán, đừng nói Chúa Tể cấp 7, cấp 8 bình thường cũng chưa chắc là đối thủ của vị Tiền công tử này.

Dẫn tới ba vị trưởng lão của Ám Dạ Mân Côi tình hình chiến đấu thất lợi, nếu không phải Thần Nhật Du cùng Xuân Thần năng lực khôi phục, năng lực duy trì thuộc loại xuất sắc ở trong các nghề nghiệp lớn, lúc này đã sớm bị thua.

“Không ổn, hai vị trưởng lão nam phái ta sao không có động tĩnh.”

Nhóc mập vây quanh Thổ Địa Công ngồi xếp bằng, vẻ mặt đầy lo lắng.

Hai vị trưởng lão nam phái không biết là bị xử lý rồi, hay là bị nhốt, hoặc là đào tẩu rồi, tóm lại không còn có động tĩnh.

“Nam phái các ngươi không có cao thủ nữa sao, phái hai tên gối thêu hoa đánh thi đấu đỉnh phong.” Hoa Ngữ mặt tròn đáng yêu, nói ra lời đâm chọc người ta nhất.

Nhưng nhóc mập biết, vị nữ chấp sự vẻ ngoài ngọt ngào này, thật ra là tương đối thiện lương ôn hòa trong mấy vị Thánh Giả ở đây.

Bởi vì nữ Kiếm Khách “Hạ Thụ Chi Luyến” cùng “Cao Sơn Lưu Thủy” của phân bộ Tùng Hải, ánh mắt nhìn hắn lạnh lùng mà cảnh giác, tựa như chỉ cần hắn có chút động tĩnh lạ, sẽ lập tức chém xuống đầu chó của hắn.

“Sẽ không thực sự lật thuyền trong mương chứ?” Nhóc mập nhíu mày.

Huyễn Thuật Sư là nghề nghiệp cực kỳ học lệch, sở trường quá trường, sở đoản cũng thật sự đoản, một khi bị nghề nghiệp cận chiến có chuẩn bị áp sát, xác suất đại khái bị một combo hủy diệt.

Lúc này, tiếng cười lạnh của đại hộ pháp Ám Dạ Mân Côi truyền vào tai mọi người.

“Hồng Anh trưởng lão, các ngươi sẽ không cho rằng ta chỉ có chút chuẩn bị này chứ. Đã biết là các ngươi đang câu cá, nếu không thể lấy ra thứ cấp Bán Thần, không khỏi cũng quá thiếu tôn trọng các vị rồi. Ta biết Nữ Nguyên Soái ngay tại Tùng Hải, nhưng cô ta không tới được.” Đại hộ pháp cắm xuống đất ma kiếm bóng mỡ, hướng về bầu trời âm trầm tối tăm dang đôi tay:

“Quỷ thành vĩ đại, sống lại đi.”

Bầu trời vốn đã tối tăm âm trầm, bỗng nhiên u ám quay cuồng, khí lạnh mênh mông buông xuống, lập tức từ đầu thu biến thành rét đậm.

Nhà cao tầng không thấy nữa, thậm chí ngay cả vết nứt trên mặt đất Cao Phong trưởng lão xé rách ra cũng không thấy nữa.

Mảng thế giới này biến thành một mảng cổ thành hoang vu tĩnh mịch.

Đám người Phó Thanh Dương đứng ở trên trục đường chính trải phiến đá, hai bên lầu cổ san sát, cuối trục đường chính là một cổng chào cao lớn, trên tấm biển viết hai chữ “Quỷ Thành”.

Nhưng đây cũng không phải cổ thành đơn thuần, cổ lâu bên đường treo “mật thất chạy trốn”, “massage foot quỷ dị”, “nói chuyện đêm với quỷ”, “cương thi lui tới”, “minh hôn”, “đại đào sát khủng bố” các biển hiệu máu chảy đầm đìa.

Càng thêm giống một khu vui chơi lấy linh dị làm chủ đề.

Nhưng Phó Thanh Dương cùng hai vị trưởng lão lại có chút tê dại da đầu, đây là một món đạo cụ cấp Bán Thần.

“Ta biết Nguyên Soái ở Tùng Hải, nhưng cô ta sẽ không tới đây.” Đại hộ pháp đứng ở trên nóc một tòa nhà cổ, giọng điệu lạnh nhạt:

“Ba vị, nghênh đón Quỷ Thành khủng bố đi.”

Một đạo kiếm quang từ bầu trời hạ xuống, quay trở về vườn bách thú.

Cô gái cao gầy đầu đầy tóc bạc cầm một thanh kiếm dính máu, chậm rãi đi về phía nhà trệt, quần bò màu đen phác thảo ra đường cong đôi chân nữ tính đầy đặn mượt mà.

Uyển chuyển mà đi, đôi chân tao nhã đan nhau.

Nguyên Soái tóc trắng ngừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Teddy lông xoăn ngồi xổm ở cửa nhà, giọng nói lạnh nhạt mà uy nghiêm:

“Tựa như đã xảy ra việc lớn.”

Ở trước mặt cô, bất luận kẻ nào cũng không có bí mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận