Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2974: Rừng Rậm Tinh Linh (1)

Chỉ Sát cung chủ thấp giọng nói:
“Cháu muốn bàn một vụ giao dịch với lão tổ tông.”
Lão tổ tông nhìn kỹ cô, cười nói: “Trên người cháu thứ duy nhất có thể giao dịch với ta, chỉ có món Luyện Yêu Hồ kia, nói đi, muốn cái gì?”
Chỉ Sát cung chủ nói:
“Lão tổ tông đồng ý cháu ba chuyện, Luyện Yêu Hồ hai tay dâng lên. Chuyện thứ nhất, cháu muốn vào phó bản bang phái Tạ gia, kỳ hạn 35 ngày. Chuyện thứ hai, cháu muốn Thánh Anh của Tạ gia. Chuyện thứ ba, đợi cháu từ phó bản trở về, xin lão tổ tông giúp cháu dung nạp di thuế Oa Hoàng còn sót lại của lão tổ Sở gia.”
- Giải thích, "di thuế" là phần thân thể để lại sau khi thành tiên, hoặc qua đời của các bậc vĩ đại. Hết giải thích.
Lão tổ Tạ gia cười tủm tỉm nói:
“Con bé, cháu không sợ ta chiếm thân thể Oa Hoàng làm của riêng?”
Chỉ Sát cung chủ cười tươi, nói:
“Vậy ngài cần phải lo lắng Hư Không Bán Thần cùng Thái Dương Chi Chủ trả thù.”
Thấy lão tổ Tạ gia trầm mặt, cô lại nhẹ nhàng nói bổ sung:
“Ngài là lão tổ tông của cháu, sao có thể đoạt đồ vật của con cháu.”
Trên khuôn mặt đáng yêu non nớt của lão tổ Tạ gia, vẻ mặt hơi chuyển biến tốt đẹp, hừ lạnh nói:
“Cháu đi chỗ Tạ Tô đòi một phần tư liệu phó bản, chờ chuẩn bị xong, lại tới gặp ta.”
Chỉ Sát cung chủ vui vẻ nói: “Đa tạ lão tổ tông.”
Sa mạc Tây Bắc.
Ma Nhãn Thiên Vương giẫm lên cát vàng cùng đất đỏ, quay về đại bản doanh Binh Chủ giáo.
Hắn vừa nhìn thấy khu kiến trúc nhà bùn đất mộc mạc đơn sơ kia, tiếng của Tự Do Thiên Vương liền từ sau lưng truyền đến:
“Mặc dù đến Binh Chủ giáo là quyền tự do của ngươi, nhưng làm phản đồ, ngươi không nên tới. Bởi vì ta chán ghét phản đồ, sẽ nhịn không nổi muốn giết ngươi, mà giết ngươi cũng là tự do của ta.”
Ma Nhãn Thiên Vương sờ lên băng đô vận động trên trán, nhếch miệng:
“Không sao, ta có điểm mấu chốt đạo đức linh hoạt, có thể quay về Binh Chủ giáo.”
“Quay về Binh Chủ giáo?”
Thiên Vương Sợ Hãi cười lạnh một tiếng, hai con ngươi đột nhiên co lại, phun ra hai đạo kiếm khí sắc bén vô địch.
Ma Nhãn Thiên Vương lập tức tháo xuống băng đô vận động, lộ ra con mắt dựng thẳng đáng sợ tràn ngập điên cuồng, lấp đầy ác ý kia, “ục” một tiếng, con mắt dựng thẳng chuyển động ở trong hốc mắt, bắn ra chùm tia sáng màu đỏ vàng.
Hai luồng lực lượng va chạm, bộc phát ra khí thế dao động mạnh mẽ cùng tiếng vang trầm đinh tai nhức óc, cát bụi xung quanh tung bay, cuốn lên bầu trời.
Gương mặt tuấn tú của Thiên Vương Sợ Hãi lộ ra một phần kinh ngạc:
“Ngươi thăng cấp rồi? Trong thời gian ngắn, thực lực tăng lên nhiều như vậy? !”
Hắn cảm giác được Ma Nhãn đã bước vào cấp 8, lại đã tích lũy không ít điểm kinh nghiệm, lại có Mê Hoặc Ma Nhãn phụ trợ, trong Tứ Đại Thiên Vương của Binh Chủ giáo, trừ mình, chỉ sợ không ai là đối thủ của Ma Nhãn nữa.
Ma Nhãn Thiên Vương nhếch miệng:
“Đừng sợ, chỉ cần ngươi không làm chuyện lấy mạnh hiếp yếu, ta sẽ không giết ngươi.”
Thiên Vương Sợ Hãi “A” một tiếng, hai con ngươi không ngừng bắn ra kiếm khí, Ma Nhãn không cam lòng yếu thế bắn ra chùm tia sáng đỏ vàng đánh trả.
“Rầm rầm rầm...”
Tiếng nổ bên tai không dứt, sóng xung kích nhấc lên bão cát đáng sợ.
Ma Nhãn Thiên Vương bỗng nhiên giật xuống áo khoác, thân trên tráng kiện màu đồng cổ mở ra từng con mắt màu đỏ vàng, bọn chúng ục ục chuyển động, hung ác tàn bạo nhìn chăm chú thế gian.
“Chết cho lão tử!” Ma Nhãn Thiên Vương gầm nhẹ.
Chỉ trong tích tắc, hắn như là đèn nháy trong quán ăn đêm, phóng ra mấy chục trên trăm chùm tia sáng màu đỏ vàng.
Thân thể Thiên Vương Sợ Hãi cứng đờ, chùm tia sáng chiếu vào khuôn mặt, ngực, eo, đầu gối... Kinh mạch cứng ngắc, linh lực tựa như chịu mê hoặc, có được tư tưởng của mình, không bị hắn khống chế nữa.
Ma Nhãn Thiên Vương chậm rãi đeo lên băng đô vận động, lướt qua Thiên Vương Sợ Hãi toàn thân cứng ngắc, phát ra tiếng ‘Hắc’, nói:
“Chó ngoan không cản đường!”
Trong mắt Thiên Vương Sợ Hãi tỏa ra sát ý, càng thêm càn rỡ, “Ma Nhãn, ta sẽ đích thân đưa ngươi trở về linh cảnh.”
Ma Nhãn không để ý đến hắn, bật đầu gối nhảy lên, ‘Ầm’ một tiếng, mặt đất sụp đổ, như đạn pháo bắn về phía tòa thánh sơn hùng vĩ cao ngất kia.
Diệt Tuyệt, Quỷ Đao, Ngân Nguyệt mấy vị Chúa Tể nhao nhao lao lên, ý đồ chặn đường, nhưng bị Ma Nhãn một người một phát chùm tia sáng mê hoặc, từ không trung đánh rơi xuống.
Hắn đáp xuống bình đài sườn núi, hít sâu một hơi, quát:
“Tu La, ta trở về rồi!’.
Sóng âm cuồn cuộn, tựa như kinh lôi.
Thánh sơn vắng vẻ, không ai quản lý.
Ma Nhãn Thiên Vương lại hít một hơi, gầm lên:
“Tu La, ta muốn vào phó bản bang phái Binh Chủ giáo rèn luyện.”
Trong lòng núi Thánh sơn, truyền đến thanh âm Tu La vang dội trầm thấp, trùng điệp khuếch tán:
“Được!”
Nghe được lời này, Quỷ Đao, Diệt Tuyệt, Ngân Nguyệt đuổi giết tới cùng nhau dừng chân.
Tiếp theo, Thiên Vương Sợ Hãi thoát khỏi Mê Hoặc Ma Nhãn ảnh hưởng, khiến bản thân đập xuống bình đài, cao giọng nói:
“Tu La, Ma Nhãn đã đầu nhập vào Nguyên Thủy Thiên Tôn, mưu phản Binh Chủ giáo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận