Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1952: Cướp tiền (1)

Linh Năng hội xếp vào cơ sở ngầm ở trong văn phòng cảnh sát, đây là thao tác thường quy, các phân bộ lớn của Ngũ Hành minh thích thiết lập địa điểm làm việc ở văn phòng cảnh sát, như vậy chỉ cần phát triển trị an viên bình thường, hoặc là nhân viên văn chức của văn phòng cảnh sát trở thành người cung cấp thông tin, là có thể nắm giữ tương đối rõ ràng hành động của hành giả quan phương.

Chiêu này là dương mưu, Ngũ Hành minh có thể làm tổng kiểm tra sức khỏe cho quan phương hành giả, nhưng bọn họ không có tư cách làm kiểm tra cho văn phòng cảnh sát cùng quan viên trong triều đình.

Số lượng hành giả quan phương có hạn, nhân viên chính phủ số lượng vô hạn, hơn nữa rất dễ dàng hủ hóa sa ngã, căn bản không thể phòng bị được.

Ngũ Hành minh cũng rõ việc này, cho nên tình báo, hành động cơ mật, rất ít lộ ra với trị an viên.

Mặc dù mang theo trị an viên hành động, cũng sẽ không nói rõ ngọn ngành.

Đấu gia tập trung nhìn quét bức tranh, liền dời ánh mắt đi: “Trong Thánh Giả cấp 6 của Ngũ Hành minh không có người này.”

Hắn suy tư vài giây, nói: “Bảo thành viên trong sòng bạc tạm thời đừng ra ngoài, quan sát một phen, dù sao cứ điểm của Nam Minh thị cũng chưa tới, vị chấp sự cao cấp kia không dám tới. Hắn nếu tiếp tục làm ầm ĩ, sẽ dời đi trận địa, tự nhiên có người thu thập hắn.”

Toàn bộ Nam Minh thị cũng chỉ sáu cứ điểm, liên quan đến tiền mặt, tài sản, vật phẩm cũng chỉ mấy trăm triệu, cùng không đáng hắn đại động can qua săn giết chấp sự cao cấp, cái này sẽ đưa tới cao thủ của Thanh Hòa tộc.

Linh cảnh hành giả của Thanh Hòa tộc là chưởng quầy phủi tay, mọi sự mặc kệ, Linh Năng hội rất thưởng thức bọn họ biết điều, mấy năm nay mọi người tường an vô sự, sống rất dễ chịu.

Ai cũng không muốn đánh vỡ phần ăn ý này.

Nhoáng lên một cái trôi qua ba ngày, Trương Nguyên Thanh dẫn theo ba vị nữ đội viên đi dạo Nam Minh thị một lần, tuy là thành thị nhỏ biên cảnh, nhưng sơn thủy Nam Minh cực kỳ không tệ.

Trương Nguyên Thanh lấy danh nghĩa du ngoạn, đi hết sơn thủy địa khu Nam Minh thị một lần.

Thôn Bích La, núi thấp liền núi thấp, nước biếc từ trong núi chảy qua, chảy về phía đồng ruộng liên miên, lúa trên đồng phập phồng như sóng, thôn dân đội mũ rơm cúi người thu gặt lúa.

Annie đội mũ rộng vành của phụ nữ, leo lên đỉnh núi, lấy ra khăn tay ẩm lau mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp giăng kín ửng hồng, không còn trang dung tinh xảo, không còn bộ đồ công sở, lại càng tỏ ra tươi sống sinh động.

“Mệt quá, chúng ta đi một ngày rồi, Nguyên Thủy ca ca, nghỉ ngơi một chút.” Tạ Linh Hi thở dốc nói.

Mồ hôi dọc theo cái cổ thon dài của thiếu nữ chảy xuống, mái tóc đen ướt sũng dính ở trên cái cổ trắng sứ.

Ái Dục và Nhạc Sư đều không phải nghề nghiệp lấy thể lực sở trường, chạy khắp núi đồi một ngày, bị mệt không hề nhẹ.

Trái lại Nữ Vương mặt không đỏ thở không gấp, thậm chí cũng chưa đổ mồ hôi.

“Tôi cho các người chút nước sạch!” Cô đi đến bên khe núi, lấy tay chộp một cái.

Hai quả cầu nước to bằng chậu rửa mặt thoát ly dòng suối, ở dưới sự khống chế của Nữ Vương treo ở giữa không trung, cô đưa tay thò vào trong quầng nước, qua vài giây, “Tịnh hóa xong rồi, hai người muốn uống hay không?”

Cô đẩy quả cầu nước tới trước người Annie cùng Tạ Linh Hi.

Annie ngả người về phía trước, bờ môi đỏ mọng nhẹ nhàng chạm đến mặt ngoài quầng nước, mút một ngụm, thất vọng lắc đầu:

“Không ngọt, cô tịnh hóa hết khoáng chất rồi.”

Cô vốc một vốc nước rửa mặt, sau khi lau khô vệt nước, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh:

“Nguyên Thủy tiên sinh, vùng núi này giáp với đồng ruộng, vừa rồi tôi nhìn thấy có thôn dân vào núi, Minh Vương hẳn là sẽ không chọn nơi ngủ say ở chỗ này.”

Trương Nguyên Thanh gật đầu phụ họa: “Ngủ say ba ngày, chỉ cần có một thôn dân mất tích, văn phòng cảnh sát liền mò đến đây. Vùng núi này không sâu, có thể bài trừ, buổi chiều tiếp tục, cách lúc Minh Vương ngủ say còn có hai ngày rưỡi.”

Trong thời gian ba ngày, bọn họ nhắm chừng đi hết một lần vùng núi phụ cận Nam Minh thị, tập trung sáu chỗ Minh Vương có thể sẽ lựa chọn.

Theo tư liệu tổng bộ Hiệp Hội Mỹ Thần truyền tới, khuyết điểm tính cách của Minh Vương là ghen tị.

Ghen tị ai so với mình mạnh hơn, đẹp trai hơn, có tiền hơn. Chỉ cần là ai có ưu điểm hắn không bằng, Minh Vương đều sẽ ghen tị, do đó hủy diệt đối phương.

Chỗ thiếu hụt tính cách này từ góc độ trước mắt mà nói, không có chỗ nào có thể lợi dụng.

Minh Vương làm linh cảnh hành giả, tầng cấp sinh mệnh không phải người phàm có thể so sánh, người có thể khiến hắn ghen tị không nhiều. Có thể giết cũng có thể tránh né, chỉ cần ở lại nơi ít người là được.

Cho nên phương pháp vững vàng nhất vẫn là quy hoạch trước đó của Trương Nguyên Thanh, nghiên cứu địa hình trước, lại đợi mục tiêu lâm vào ngủ say, lợi dụng Quan Tinh Thuật làm định vị bước đầu, cuối cùng triệu tập nhân thủ tìm kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận