Linh Cảnh Hành Giả

Chương 571: Nguyên Thủy Thiên Tôn vs Tốt Qua Sông (4)

Mặc kệ đối thủ là ai, mở màn kinh điển của Tốt Qua Sông chính là hỏa lực áp chế.
Viên đạn trúng bóng dáng cao lớn của “Vong Giả Số 1”, bị cơ bắp kiên cường dẻo dai no đủ cản lại.

Đã tránh không thoát, vậy thì không tránh!

Trương Nguyên Thanh từ phía sau Âm Thi vươn cánh tay ra, nhắm Tốt Qua Sông cách hai ba mươi mét, bóp cò súng.

Đoàng đoàng đoàng! Đường đạn màu đỏ sậm vạch ra từng đường thẳng song song hình thành màn đạn bao phủ kẻ địch

Tốt Qua Sông sớm đã thấy rõ góc độ bắn của Trương Nguyên Thanh, ở lúc hắn nâng súng, thân hình hơi hạ thấp, lao sang bên cạnh.

Đát đát đát! Tốt Qua Sông nhanh chóng nhảy nhót ở giữa cột đá, vòng tới bên cạnh, nâng súng bắn.

Trương Nguyên Thanh vội chuyển đổi góc độ, vòng đến bên cạnh Âm Thi.

Viên đạn một lần nữa bị thân thể Âm Thi ngăn trở, Vong Giả Số 1 hấp thu tài liệu nghề nghiệp Thổ Quái, làn da cứng cỏi vô cùng, hơn nữa không có cảm giác đau, là lá chắn cực tốt.

Thừa dịp Nguyên Thủy Thiên Tôn né tránh, Tốt Qua Sông thu hồi súng ngắn, cơ bắp phần chân bành trướng, bắt đầu chạy như điên ở giữa cột đá, giống như báo săn nhanh nhẹn.

Trương Nguyên Thanh mượn dùng Âm Thi yểm hộ, một lần nữa vươn cánh tay ra, nổ súng bắn.

Đoàng đoàng đoàng!

Tốt Qua Sông không né tránh giống lần trước, đội từng viên đạn xung phong, giáp mây bật ra từng mảng ánh lửa.

Thấy thế, Trương Nguyên Thanh quyết đoán rời xa Âm Thi, cũng hạ đạt chỉ lệnh nghênh địch. Ánh mắt Vong Giả Số 1 bùng nổ hung quang, gập chân bắn đi, nhảy lên cao cao, đầu gối chân phải bắn ra, đòn roi chân quật ra “Bốp”.

Tốt Qua Sông giống như đã sớm dự đoán được động tác của nó, thế lao đi không ngừng, đầu hơi cúi thấp, tránh đi đòn roi chân, đồng thời bả vai vừa vặn húc vào phần khố của Âm Thi.

Mượn dùng quán tính nhảy lên, hai vai Tốt Qua Sông ra sức húc, hất Âm Thi bắn đi xa xa, mà hắn thuận thế rơi xuống, đứng ở trên cột đá Âm Thi ban đầu đứng.

Tốt Qua Sông không nhìn Âm Thi bay lên cao cao, xoay lòng bàn chân, thay đổi phương hướng, lao về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn cách nhau ngoài hai cây cột.

Trương Nguyên Thanh không chút hoang mang nổ súng bắn.

Tốt Qua Sông đang ở giữa không trung tránh cũng không thể tránh, viên đạn bùng nổ một lần nữa nổ tung ở trước ngực.

Bắn không nổi đạo cụ phòng ngự của y... Trương Nguyên Thanh rất quyết đoán, tiến vào Dạ Du. Thân thể hắn vừa bị “lau đi”, nham thạch nóng chảy dưới thân liền “Ầm” một tiếng, nhấc lên sóng lửa đỏ tươi, phun ra ánh lửa mãnh liệt.

Dưới công kích bao trùm quần thể, Trương Nguyên Thanh bị nổ hiện ra.

Mà lúc này, Tốt Qua Sông ở trên không trung, vừa vặn đáp ở trên cùng cây cột đá với Trương Nguyên Thanh.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn bị áp sát rồi.”

“Thật khéo, vừa vặn lửa phun trào, vận may của hắn quá kém rồi.”

“Cái này không phải trùng hợp, Tốt Qua Sông đang tính thời gian, tất cả đều ở trong đoán trước của hắn, thật không hổ là tiểu Thanh Dương mà.”

Phía trên truyền đến tiếng hô khẽ của khán giả. Từ khi thi đấu lôi đài đến bây giờ, tuyển thủ bị Tốt Qua Sông áp sát, chưa một ai có thể trốn thoát vận mệnh thảm bại.

Đám người Quan Nhã, Tạ Linh Hi, Nữ Vương, cùng với người xem trọng Nguyên Thủy Thiên Tôn, trái tim nhất thời treo lên.

Ngay cả Triệu Thành Hoàng nhắm mắt dưỡng thần, chuyên tâm khôi phục, lúc này cũng mở mắt, bắt đầu chú ý động hướng của chiến đấu.

Lúc này, bả vai Tốt Qua Sông đột nhiên chợt lạnh.

Linh phó... Hắn đạp một cước về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn thoát đi, vừa vặn đạp trúng bờ vai của y, sau đó, Tốt Qua Sông không chút hoang mang lấy ra một cái kèn, thổi lên ô ô.

Tiếng kèn bi tráng thê lương, ẩn chứa sát khí, lệ khí của sa trường.

Cảm giác mát lạnh trên vai nháy mắt biến mất, linh phó rút lui rồi.

Cái kèn này là đạo cụ nghề nghiệp Thám Báo, tiếng kèn có được hiệu quả chấn nhiếp kẻ địch, đồng thời có thể trừ tà ích sát.

Chủ nhân của nó là cấp trên của Tốt Qua Sông, một Kiếm Khách.

Bị đạp một cước, Trương Nguyên Thanh vừa đứng vững, nghe thấy tiếng kèn thê lương, chỉ cảm thấy trong lòng run lên, dâng lên sợ hãi cùng khiếp nhược khó có thể diễn tả bằng lời.

Bắt lấy cơ hội, Tốt Qua Sông thu hồi kèn, bước nhanh hai bước, đầu gối phải húc về phía bụng Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Trương Nguyên Thanh một lần nữa dâng lên cảm giác nguy cơ vô luận tránh như thế nào cũng vô dụng, lần này hắn không chịu tâm tính ảnh hưởng, không do dự nữa, hướng sang trái.

Bịch!

Bụng đau đớn, ngũ tạng quay cuồng, quả nhiên không tránh được.

Sau khi lên gối, Tốt Qua Sông thu chân, xoay người, giật cùi trỏ hung mãnh. Phong cách của hắn chính là thuần thục quyền đấm cước đá, lên gối giật trỏ các động tác cơ bản, không có lộ số phức tạp, theo đuổi phương thức thực dụng nhất hiệu suất cao nhất đánh bại kẻ địch, liên hoàn đả kích, hung mãnh mà sắc bén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận