Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2778: Mới rời hang sói liền vào miệng cọp (2)

Quan Nhã lộ ra một mảng lo lắng, nói: “Phụ thân, cửa cung đóng chặt, con gái không thể quay về. Hoàng Thành ti nói, bệ hạ đêm qua gặp chuyện, thích khách còn ẩn núp ở trong cung, Hoàng Thành ti đang dốc sức lùng bắt thích khách, trước đó bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào hoàng cung, đây là mệnh lệnh của bệ hạ.”

Dương Chính ngẩn ra một phen, sau đó sắc mặt biến đổi hẳn: “Việc lớn không ổn!”

Quan Nhã nhíu mày nói: “Phụ thân sao lại nói thế?”

Dương Chính sắc mặt ngưng trọng ngồi ở bên cạnh bàn, suy nghĩ ước chừng ba phút, bỗng nhiên như con kiến bò trên chảo nóng đứng lên đi qua đi lại ở thư phòng: “Bệ hạ mấy ngày trước vừa mới trúng độc, đêm qua lại gặp chuyện, lấy năng lực của Hoàng Thành ti, một lần sơ sẩy sơ ý thì thôi, liên tục hai lần để bệ hạ gặp chuyện, nói rõ kẻ hành thích vua ở Hoàng Thành ti.

Mà Hoàng Thành ti do Trịnh gia khống chế...”

Dương Chính hít sâu, sắc mặt ngưng trọng nói: “Trịnh gia muốn tạo phản, Trịnh gia làm sao dám phản?”

Hai nhà Dương Trịnh là đối thủ lâu năm, Dương Chính biết rõ dã tâm của Trịnh Văn Hàn, biết Trịnh gia kiêng kị đối với Dương gia, nhưng không dự đoán được Trịnh gia vậy mà dám hành thích hoàng đế.

Quan Nhã phối hợp lộ ra vẻ mặt kinh hoảng: “Trịnh gia muốn phản? Cái này, cái này nên làm thế nào bây giờ?”

Là Thám Báo, lấy năng lực phân tích tình báo, sức quan sát thế cục của cô, ở trước khi về cung đã phân tích ra, nhưng Dương Vân trưởng nữ Dương gia là người tính cách dịu dàng yếu đuối, cho nên phải duy trì thiết lập nhân vật.

Quan Nhã sau khi tỉnh lại liền tích cực thăm dò sưu tập tình báo, dùng thân phận trưởng nữ Dương gia cùng hoàng hậu nương nương, gần như đã thăm dò rõ thế cục.

Đầu tiên, nhiệm vụ chủ tuyến của cô là trợ giúp Dương gia đạt được hoàng đế tín nhiệm, mà Dương gia là Dương Sách nắm giữ ấn soái xuất chinh, là kiên định trận doanh Nam triều, cũng chính là nói, trận doanh của cô là Nam triều, kẻ địch là Bắc triều với Trịnh gia.

Lại lấy bản thân xuất phát, phân tích thân phận cùng trận doanh của đồng đội, Quan Nhã cho rằng Dương Sách rất có thể là Phó Thanh Dương, mặc kệ là cấp bậc hay nghề nghiệp, Phó Thanh Dương đều hoàn mỹ phù hợp thân phận Dương Sách.

Về phần thân phận của Nguyên Thủy, trước mắt đối tượng hoài nghi là hôn quân.

Dù sao, trong trận doanh Nam triều, trong nhân vật phù hợp cấp bậc của Nguyên Thủy, chỉ có “Vua mất nước” quan trọng trong quan trọng, Thánh Giả khẳng định là không có khả năng, duy nhất có thể tranh vị trí hôn quân với Nguyên Thủy, là Hạ Hầu Ngạo Thiên.

Dù sao Hạ Hầu Ngạo Thiên cũng là Chúa Tể.

Nhưng Quan Nhã cảm thấy dựa theo cho điểm ẩn của hai người mà nói, Hạ Hầu Ngạo Thiên không lật ra nổi lá bài hôn quân.

Nguyên Thủy nếu là hôn quân, Quan Nhã ban đầu là rất yên tâm, cảm thấy thích khách nho nhỏ sao có khả năng ám sát Nguyên Thủy, nhưng hôm nay thử về cung, sau khi gặp ngăn trở, Quan Nhã liền nôn nóng rồi.

Hoàng cung còn ở trong sự nắm giữ của Trịnh gia, nói rõ tình cảnh của Nguyên Thủy nguy hiểm.

Đường đường Thần Nhật Du cấp 7, sao có thể lâm vào trong quẫn bách như thế.

Kinh nghiệm tham gia phó bản yêu cầu cao độ của Quan Nhã không tính là nhiều cũng không tính là ít, tạm thời không thể phỏng đoán ra nguyên nhân, nhưng Nguyên Thủy khẳng định là gặp khó khăn rồi.

Vì thế cô ngựa không dừng vó quay về Dương gia hướng phụ thân cầu viện.

Thấy con gái hoang mang lo sợ, Dương Chính khoát tay, thể hiện ra sự trầm ổn của đại lão triều đình, nói: “Bệ hạ trong ngắn hạn hai lần gặp chuyện, Trịnh gia phong tỏa cửa cung không cho bất luận kẻ nào ra vào, hoàn toàn nói rõ Trịnh gia cũng chưa thành công, bệ hạ có thể nấp ở trong cung, hoặc không ở trong cung.”

Quan Nhã khẽ gật đầu: “Cho nên mới không cho con gái về cung. Đúng rồi, phụ thân, con vừa rồi trở về, thấy có kẻ lén la lén lút bên ngoài, liền bảo quản gia đi bắt rồi.”

Nghe được lời này, mắt Dương Chính sáng lên, liền nói ngay: “Gọi quản gia lại đây.”

Quan Nhã yểu điệu hành lễ, mở ra cửa thư phòng, gọi cung nữ bên người ghé tai nói vài câu, cung nữ chạy bước nhỏ rời khỏi, nửa khắc đồng hồ sau, quản gia trung niên mặc áo gấm vội vàng đến.

“Lão gia, hoàng hậu nương nương.” Quản gia khom mình hành lễ.

Quan Nhã lập tức hỏi: “Tặc nhân ngoài phủ bắt được không?”

Quản gia khom người: “Nương nương thứ tội, lão nô sơ sót, cho rằng vài tên tặc tử ngoài phủ là đám chuột nhắt tầm thường, chỉ phái sáu phủ vệ bắt, nào ngờ tặc tử thân thủ không kém, đánh bị thương phủ vệ, thong dong mà đi.”

Quan Nhã nhíu nhíu mày, nhìn về phía Dương Chính: “Phụ thân cảm thấy thế nào?”

Dương Chính chưa trả lời, mà là phất phất tay bảo quản gia lui, lúc này mới trầm giọng nói: “Vài tên cao thủ ngụy trang thành người buôn bán nhỏ theo dõi Dương phủ ta...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận