Linh Cảnh Hành Giả

Chương 326: Tôn trưởng lão bảo Viên Đình tới gặp ta (1)

Nữ trợ lý nói: “Đó dù sao cũng là nhân tài Binh Chủ giáo bồi dưỡng, người nổi bật trong giai đoạn Siêu phàm.” Tạ Linh Hi khép lại máy tính, nhìn về phía nữ trợ lý, nói:
“Bố tôi trước đó nói bảo tôi quan sát Nguyên Thủy ca ca nhiều một chút, bây giờ xảy ra chuyện này, ông ấy lại chưa liên hệ tôi. A, ông ấy hôm nay có lén tìm cô chứ, hắn nói như thế nào?”

Nữ trợ lý do dự một phen, bẩm báo theo sự thật: “Cũng không nói gì, gia chủ bảo tôi bảo trì quan sát, trong khoảng thời gian này trông ngài chặt một chút, đừng có lui tới với Nguyên Thủy Thiên Tôn, đại khái là muốn xem xem hắn có thể sống sót hay không đi.”

“Biết rồi, đầu tư phải cẩn thận thôi, ông ấy vẫn luôn là phong cách như vậy.” Tạ Linh Hi bĩu môi. Nhưng mình có phong cách của mình.

Cô nắm lên điện thoại di động, nũng nịu phát ra một giọng nói: “Nguyên Thủy ca ca, ngày mai có thể đến khách sạn một chuyến không, người ta muốn mời anh ăn cơm.”

Trong phòng ngủ, Trương Nguyên Thanh nằm ở trên giường, nhắm mắt, tinh thần lực lắng đọng ở trong cơ thể, điều động lực thái âm, thong thả tẩm bổ Tiểu Đậu Bỉ.

Vẻ mặt hắn có chút uể oải, như là bệnh nặng mới khỏi.

Cho dù Thần dạ du sinh mệnh lực tràn đầy, muốn hoàn toàn khôi phục, còn phải chờ hai ngày. Hắn vừa tẩm bổ nuôi dưỡng Tiểu Đậu Bỉ, vừa lặp lại chiến đấu ban ngày.

Lặp lại từng lần một.

“Mặc kệ ứng đối như thế nào, mình đều không có bất cứ phần thắng nào. Giày khiêu vũ màu đỏ không ở bên người, cấp bậc cũng có chênh lệch, trực tiếp sử dụng khăn voan đỏ dọa lui đối phương là phương án ứng đối phiêu lưu thấp nhất.”

“Nhưng khăn voan đỏ của mình chỉ còn một lần cuối cùng, hơn nữa Lý Hiển Tông có đạo cụ “truyền tống”, không thể so với “Hoành Hành Vô Kỵ” lúc đó, hắn tập kích thêm một hai lần nữa, mình nhất định phải chết.”

“Phải mau chóng lên tới cấp 3.”

Thảm bại ở trong tay Lý Hiển Tông, muốn nói không nhụt chí là không có khả năng, tuy cấp bậc đối phương cao hơn mình, nhưng từ tuổi mà nói, hai người không khác nhau lắm, xem như cùng thế hệ, hơn nữa đều ở giai đoạn Siêu phàm.

Dùng thời gian trở thành Linh cảnh hành giả quá ngắn để an ủi mình, tỏ ra có chút lừa mình dối người. Hôm nay chẳng những hắn bị thương nặng, Tiểu Đậu Bỉ cũng thiếu chút hồn phi phách tán.

Thù này nhất định phải báo, nhưng nghĩ đến chiến lực chênh lệch của hai bên, Trương Nguyên Thanh lại có chút nhụt chí, có chút vô lực. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Chỉ nghe bước chân, hắn đã biết là dì trẻ đến.

“Nguyên Tử Nguyên Tử, đã ngủ chưa? Dì tiến vào nhé, dì trẻ xinh đẹp đáng yêu của mày vào nha...”

Giang Ngọc Nhị chưa gõ cửa, hạ giọng, ở ngoài cửa rón rén nói.

Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc tiêu cực ở trong lòng, chà chà mặt, thấp giọng nói: “Vào đi.”

Tay nắm cửa bị vặn, mở ra khe hở, dì trẻ rón ra rón rén, lén lút tiến vào, nhanh chóng đóng cửa.

Giang Ngọc Nhị mặc váy ngủ màu trắng cổ áo tương ren, dưới làn váy dài tới đầu gối là hai đoạn ống chân như bạch ngọc, chân ngọc linh lung xỏ dép lê màu hồng, chân mượt mà căng bóng, sơn móng đỏ au.

“Lén la lén lút.” Trương Nguyên Thanh hầm hừ nói.

Hắn thầm nhủ, không biết còn tưởng dì lén gặp tình nhân.

Đáng nhắc tới là, trải qua chuyện ban ngày, bác sĩ phòng khám bệnh trực ngày đó đều đạt được kỳ nghỉ dài đến một tuần.

Dì trẻ sau khi về nhà, thêm mắm thêm muối miêu tả mình trải qua nguy cơ, ôm bà ngoại nức nở khóc: Chỉ thiếu một bước đã không gặp được mẹ rồi nha!

Bà ngoại sợ hãi, hai mẹ con ôm nhau khóc toáng lên.

Dì trẻ bởi vậy được bà ngoại thương tiếc, độ dễ dàng tha thứ đối với cô tăng lên trên diện rộng, làm như thế nào cũng không nỡ mắng.

Giang Ngọc Nhị đi dép lê, nhí nhảnh chạy đến bên giường, hai tay xoa xoa cánh tay ngồi xuống, rụt rè hỏi: “Mày sau đó đi đâu vậy? Sau khi trị an viên xông vào, dì như thế nào cũng tìm không thấy mày.”

Lúc trị an viên giải cứu con tin, Trương Nguyên Thanh đã được đám người Lý Đông Trạch trước một bước đưa đi cứu chữa.

Trương Nguyên Thanh nhìn dì trẻ, cô mắt sáng long lanh, vẻ mặt lộ ra chờ mong cùng hưng phấn, như là cô gái nhỏ phát hiện bí mật.

Thật sự là dì trẻ ngây thơ nha... Đáy lòng Trương Nguyên Thanh thở dài, sắc mặt nghiêm túc nói:

“Xem ra thân phận của cháu không giấu được nữa, nói thật cho dì biết đi, thật ra cháu là thành viên đội đặc công siêu năng lực của quốc gia, chuyên đối phó những kẻ tà ác ẩn núp trong bóng đêm. Cháu ban ngày là sinh viên, ban đêm bồi hồi ở trên đường phố thành thị, trừng phạt cái ác nâng cao lương thiện.”

“Đội đặc công siêu năng lực?” Bàn tay nhỏ của Giang Ngọc Nhị che miệng lại, hô nhỏ.

Trương Nguyên Thanh: “Đúng vậy, thật ra trên thế giới có rất nhiều người siêu năng lực, vì xã hội hài hòa yên ổn, chúng ta không thể không giấu giếm thân phận, trở thành anh hùng vô danh. Thật ra cháu rất sớm trước kia đã thức tỉnh, cũng gia nhập đội đặc công siêu năng lực, trở thành một thành viên của anh hùng vô danh, dựa theo tổ chức quy định, cháu là không thể bại lộ thân phận, nhưng nếu dì trẻ đã phát hiện thân phận của cháu, cũng chỉ có thể thẳng thắn với dì, dì tuyệt đối phải giữ bí mật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận