Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1815: Phế tích (2)

Tiểu Viên không khỏi nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhu hòa nhìn Trương Nguyên Thanh một cái, sau đó biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Tiếp theo, Trương Nguyên Thanh không nhìn cái tay Hạ Hầu Ngạo Thiên vươn ra, thu Mũ Đỏ Nhỏ vào ô vật phẩm, nói:

“Mọi người đều là quân tử hào kiệt, chưa từng làm hoạt động gì không dám lộ ra với người khác, theo tôi trực tiếp đi vào.”

Thần con mẹ nó trực tiếp đi vào... Mọi người đều dùng một loại ánh mắt “Cậu có phải đầu óc có bệnh hay không?” nhìn hắn.

Nhưng Trương Nguyên Thanh tựa như chơi thật, sải bước đi vào hang đá.

“Cậu...” Tôn Miểu Miểu ở sau người phát ra tiếng kinh hô ngắn ngủi.

Đây là chuyện con người làm?

Nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn bước vào hang đá, Thiên Hạ Quy Hỏa nhíu mày, dẫn đầu ý thức được tính toán của Nguyên Thủy Thiên Tôn là Hắn muốn nhân cơ hội thử trong đội ngũ có ai trầm mê quyền lực sắc đẹp dần dần sa ngã hay không? Hoặc là có ai trở thành cơ sở ngầm của Ám Dạ Mân Côi hay không?

Nguyên Thủy Thiên Tôn đây là muốn mò thấu chúng ta? Triệu Thành Hoàng cũng có ý tưởng tương tự.

Nhưng khác với âm mưu luận của Thiên Hạ Quy Hỏa, hắn cho rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn làm như vậy, là vì tăng cường ràng buộc với đội viên, cùng với nắm nhược điểm của nhau.

Bởi chuyến đi địa cung học viện Tần Phong, bọn họ thành châu chấu trên một sợi dây thừng, đồng thời lại gia nhập bang phái Người Chết Trở Về, quan hệ càng thêm chặt chẽ, sớm vượt qua quan hệ của bạn bè cùng đồng nghiệp.

Càng như là tiểu đoàn đội dắt tay cùng ăn, ích lợi cùng hưởng.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, bọn họ thật ra hiểu biết lẫn nhau không sâu, trừ Tôn Miểu Miểu, Triệu Thành Hoàng từ nhỏ đã quen biết... Đối với Thiên Hạ Quy Hỏa, Hạ Hầu Ngạo Thiên, thậm chí Nguyên Thủy Thiên Tôn, đều không phải quá hiểu biết.

Quen biết không tính là lâu, qua lại cũng không nhiều.

Nếu không phải bị ích lợi buộc chặt, căn bản sẽ không đi với nhau.

Giao tình thứ này là cần thời gian, cái gọi là lâu ngày thấy lòng người, không có thời gian tích lũy, làm sao hiểu rõ?

Trước mắt cũng là một cơ hội.

Trương Nguyên Thanh đi từng bước một về phía trước, cao giọng nói:

“Tôi từng dùng kính viễn vọng rình coi cậu vào quán gội đầu, cùng lấy cái này áp chế, đòi tiền tài.”

Bước ra ba bước, hoàn toàn không có việc gì.

Hắn lập tức có phán đoán, quay đầu nói:

“Cái gọi là việc xẩu hổ, hẳn là việc chỉ trái pháp luật loạn kỷ cương, vi phạm lương tâm cùng đạo đức. Trò đùa dai không ở hàng ngũ này, trừ phi là chuyện cực kỳ ác liệt, cùng tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

“Mọi người chú ý chút, đừng nói sai, đừng nói dối, sẽ chết người.”

Nói xong, lại đi tới ba bước, cũng cao giọng kêu: “Tôi không nên ăn cắp tài vật, giá họa cho bạn học từng bắt nạt tôi, hại hắn không thể không chuyển trường.”

Tiểu tử này từ nhỏ đã âm hiểm như vậy sao? Vừa uy hiếp cậu, vừa giá họa bạn học... Đám người Quan Nhã nghe mà ngẩn ra.

Thiên Hạ Quy Hỏa thở dài: “Vào đi, hắn đã tỏ rõ chúng ta phải thẳng thắn thành khẩn công bố.”

Mọi người do dự một phen, lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Anh Gà Đỏ dẫn đầu chạy về phía hang đá, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

“Tôi lần đầu tiên giết người là 14 tuổi, chém gián điệp Hắc Long xã, tên hình như là A Huy. Ồ đúng rồi, thời điểm cấp 2 đánh gãy chân một đứa bạn học con phú nhị đại, bởi vì hắn tán em gái tôi chấm. Từng ném xuống sông con nợ mượn vay nặng lãi không trả, tên quên rồi.”

Cho vay nặng lãi, thu phí bảo hộ, bạo lực đả thương người, hối lộ quan viên... Hắn vừa đếm kỹ tội nghiệt của mình, vừa ngẩng đầu mà bước, rất nhanh vượt qua Trương Nguyên Thanh, thuận lợi đến cửa ra.

Nghiễm nhiên thành kẻ nổi bật nhất trong đội ngũ.

Người thứ hai là Ngân Dao quận chúa.

Cô cầm cái loa nhỏ, đi nhanh về phía trước, trong loa truyền đến thanh âm không nhanh không chậm:

“Lúc tám tuổi đẩy em trai xuống ao hoa sen giá họa Trương thị, cực kỳ áy náy. Mười tuổi mang Liễu thị tranh sủng với mẹ đẩy xuống giếng nước. Mười sáu tuổi không thích nha hoàn, ban cho cái chết. Không thích gia nô, ban cho cái chết. Không thích phụ vương, ban cái chết cho trắc phi của ông. Ám sát mệnh quan triều đình, thay phụ thân quét dọn đối thủ...”

Hai người này là ma quỷ sao? Các đội viên ngây người.

Từng vụ việc này, quả thực tâm địa độc ác, máu lạnh vô tình.

Cân nhắc đến Ngân Dao quận chúa là thượng vị giả của vương triều phong kiến, bọn họ cho rằng vẫn là Anh Gà Đỏ tâm địa độc ác hơn.

Anh Gà Đỏ cùng Ngân Dao quận chúa lần lượt đến cửa ra, quay đầu nhìn lại, mọi người còn bồi hồi ngoài hang đá, mà khói độc đã bay qua hành lang, tràn ngập đến mép hang đá.

Anh Gà Đỏ kêu lên:

“Không phải là giết người cướp của chút việc đó sao, có cái gì phải ấp a ấp úng, khói độc cũng liếm đến phía sau lưng Ryo Asano.”

Ryo Asano “A” một tiếng, như điện giật nhảy vọt vào hang đá, như bất kể mọi giá kêu lên:

“Tôi sau khi trở thành linh cảnh hành giả, đánh lén chị gái cùng tộc thường xuyên cười nhạo tôi, lỡ tay đánh chị ấy thành trọng thương, tôi, tôi vẫn luôn rất hối hận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận